Khiêu khích tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt có nhân số gần như gấp ba lần mình, tương đương với tự tìm đường chất.
Nếu không phải Giang Ninh đang ngồi trước mặt, ông ta sẽ cho là mình uống say rồi, nói năng bậy bạ.
“Anh Giang, nếu bọn họ không đầu hàng thì sao?”
Lệ Chính Thương hỏi: “Chúng ta bên này, phải động thủ sao.”
“Đúng, bọn họ chắc chắn sẽ không đầu hàng.”
Giang Ninh gật đầu: “Bây giờ chính là lúc khảo nghiệm những người ông †hu nhận ở đây, xem có tư cách ở lại đây hay không.”
Lệ Chính thương và Lệ Tuyên Hoành nhìn nhau, không biết Giang Ninh đang dự tính gì trong đầu.
Luận thực lực của những lính đánh thuê họ nhận vào, đúng là không có cách nào so với người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt cả!
Bọn chúng đã thành lập nhiều năm, có mười mấy tiểu đội, mỗi đội một trăm người, đều có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Mà bọn họ mới có bao nhiêu người, mới thành lập được bao lâu, thu nhận người cũng chủ yếu nhận những người không thể ở lại trong đoàn lính đánh thuê khác, không chỗ nào có thể đi.
Định thử thách bọn họ ư? Trên chán Lệ Chính Thương không kìm được mà chảy mồ hôi lạnh.
Hắc Luân nhất định sẽ không đầu hàng, cho dù anh ta có đầu hàng, phó tướng cũng sẽ đầu hàng sao?
Anh ta sẽ chỉ giận dữ, sau đó dân người của anh ta đến gi ết chết mình!
“Tuyên Hoành, lập tức truyền lệnh xuống, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Lệ Chính Thương vội vã nói: ‘Chúng †a sẽ quyết tử chiến một trận với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt!”
“Vâng!”
Lệ Tuyên Hoành không dám chậm trễ, lập tức chạy ra ngoài tự mình truyền đạt mệnh lệnh.
Mà trong đại sảnh, Giang Ninh vẫn bình chân như vại, tựa như vốn chuyện này không coi là một sự kiện, chậm rãi khoan thai thưởng thức trà như cũ.
Lệ Chính Thương đứng ở một bên, không dám hỏi nhiều, dù cho trong lòng tràn đầy nghỉ vấn, có rất rất nhiều lo lắng và khổ não.
Nhưng Giang Ninh ngồi ở đây, ông †a lại không thể hỏi!
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Hắc Luân đang nổi điên!
‘Äm”
Đồ đạc trên bàn bị anh ta hất rơi tứ tung, không một món đồ nào còn nguyên vẹn.
“Không thể như vậy! Không thể như vậy!”
Anh ta gầm lên giận dữ, ánh mặt dường như muốn phun ra lửa.
Loại kết cục này, ngay cả anh ta có suy nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ đến, chẳng những không bắt được Lệ Tuyên Hoành, uy hiếp Lệ Chính Thương giao ra mọi thứ, ngược lại người của mình còn chết hơn phân nửa, bây giờ còn bị Lệ Chính Thương cảnh cáo!
“Bắt bọn ta quy thuận ư?”
Hắc Luân giận đến mức cười, anh ta chưa từng được nghe chuyện cười nào dễ nghe như vậy!
“Cho chúng ta một ngày, thật là nực cười! Ở khu vực này, chưa có binh đoàn nào dám nói chuyện với bọn ta như vậy!”