“Hừ, theo dõi sát cho tôi!”
Hắc Luân nói: “Tôi cho các người thời hạn một ngày, phải điều tra rõ mọi thứ, nhựng người khác chuẩn bị sẵn sàng, một khi xác định mục tiêu thì có thể tấn công, cho bọn họ về với cát bụi.
Thuận theo thì sống, nghịch đi thì chết.!
Bất kì thứ gì có tính uy hiếp, bọn họ đều sẽ đánh cho ra tro.
Lại càng không còn nói, hai cha con nhà họ Lệ này lại còn dám đùa giốn với Hắc Luân, khiến anh ta mất mặt trước Phó Tướng, chuyện này nếu truyền đi, anh ta bị một đôi lừa đảo hù dọa, thì Hắc Luân cũng không còn cần lăn lộn nữa.
“Vâng! Chúng tôi lập tức đi chuẩn bị, chờ mệnh lệnh của Hắc Luân đại nhân, chúng tôi sẽ dẫm nát bọn họ một cách triệt để.”
Cảm giác bị người khác lừa gạt thì chẳng ai thích, nhất là những thứ chó má này, rõ ràng chỉ cần một ngón tay cũng đã có thể bóp ch3t bọn chúng.
Tâm trạng của Hắc Luân làm sao lại tốt cho được.
Anh ta bây giờ đã tra ra rõ ràng hai cha con Lệ Chính Thương, đã có trong tay mọi thứ, sau đó cướp đoạn hết tất cả trước mặt bọn họ.
Bao gồm cả những tên lính đáng thuê mà bọn họ đang nắm trong tay!
Cùng lúc đó.
Tâm trạng Lệ Tuyên Hoành đang có chút phức tạp, lúc anh ta bước vào khu vực hỗn loạn này, không chỉ có sợ hãi mà còn vô cùng mờ mịịt.
Nếu như không phải Lệ Chính Thương vẫn luôn cố chấp, muốn một mình anh ta chèo chống, thì anh ta tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
Nhưng bây giờ, Lệ Chính Thương đã nói rõ ràng, đồng thời giao cả tương lai nhà họ Lệ cho mình.
Ngay cả việc tương lai muốn đi như thế nào, đi hướng nào, đều đã giao cho anh ta, nhưng Lệ Tuyên Hoành vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.
“Muốn lấy lòng Giang Ninh sao?”
Lệ Tuyên Hoành nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta vừa nghĩ đến sự mạnh mẽ và đáng sợ của Giang Ninh là đã cảm thấy e ngại.
Anh ta càng không có lòng tin rằng Giang Ninh sẽ tín nhiệm mình, dù sao anh ta cũng đã từng đắc tội Giang Ninh.
“Cậu chủ Lệ, mảnh đất hoang kia rất khó khai hoang, chúng ta có cần quây nó lại không?”
Sau lưng truyền đến tiếng nói.
Lệ Tuyên Hoành quay đầu nhìn thoáng qua, đẳng sau gò núi kia chính là chỗ dựa lớn nhất bây giờ của hai cha con họ.
Nơi này cho dù ra sao, bọn họ cũng phải luôn nắm quyền quản lí, không thể quá phô trương, quá lóa mắt, khiến những người khác phát hiện.
“Cứ quây lại trước đi, có cần hay không thì tính sau, dù sao bây giờ cũng không ai cần.”Lệ Tuyên Hoành nói.