Hương thơm của trà tràn ngập, nhưng hiển nhiên Hắc Luân không có chút hứng thú, tuỳ tiện uống một ngụm liền đặt chén trà xuống.
“Ông Lệ, ý đồ của tôi, tôi nghĩ ông cũng biết, không biết đề nghị của tôi lần trước ông đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
Hắc Luân nhìn Lệ Chính Thương: “Ở loại địa phương này, dựa vào ông Lệ đây đánh nháo nhỏ lẻ như vậy cũng làm nên trò trống đấy, không bằng sáp nhập với tổ chức của chúng tôi, người của ông vẫn do ông lãnh đạo, Phó Tướng của chúng tôi nhất định sẽ cho ông một vị trí rất cao.”
“Có sự bảo hộ của chúng tôi, ông vừa có thể phát triển thế lực của mình, vừa không có ai can thiệp vào các ông, tội gì mà không làm?”
Lệ Chính Thương cười không nói gì.
Ông ta cầm chén trà lên đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi, động tác tao nhã, thong dong bình tĩnh.
Tựa hồ lời của Hắc Luân ông ta căn bản không nghe thấy.
“Anh Hắc Luận, uống trà, thẩm trà, anh từ từ bình phẩm”
Anh ta thản nhiên nói: “Trước khi uống trà rất thơm, sau khi uống xong thì ngọt ngọt.”
Hắc Luân nhíu mày, hơi mất kiên nhân, anh ta không thích uống trà, còn không bằng uống một chai vodka vui vẻ hơn bao nhiêu.
“Ông Lệ, tôi không thích uống trà.”
Anh ta trực tiếp nói.
“Nhưng chúng tôi là những người uống trà.”
Lệ Chính Thương cười: “Tôi thích uống trà nhưng anh Hắc Luân lại không thích, chắc Phó Tướng cũng không thích uống trà, chúng ta sao có thể hợp tác được?”
Hắc Luân áp chế lửa giận.
“Ông Lệ có từng nghĩ tới trong hoàn cảnh này ông có thể luôn an nhiên sinh tôn không?”
“Trước khi tôi đến đây đã nghĩ tới, hơn nữa còn xác định trăm phần trăm có thể an nhiên sinh tồn.”
Lệ Chính Thương không kiêu không ngạo, cũng không nhượng bộ chút nào.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu Hắc Luân tới, mà đã là lần thứ ba, hơn nữa đều đã cứng rắn hơn hai lần trước, sự kiên nhẫn trong giọng nói đã sớm tiêu tan sạch.
Hắc Luân là người của tổ chức lính đánh thuê Tử Nguyệt, là cao thủ dưới tay Phó Tướng.
Anh ta đến tìm chỉ muốn dễ dàng thu tập bọn họ, cưỡng đoạt mọi thứ trong tay Lệ Chính Thương, mổ rộng đội hình của họ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
“Ông Lệ”
Hắc Luân đứng dậy: “Các ông có một điển cố gọi là ba lần đến lều tranh, đây là lân thứ ba tôi đến đây, chẳng lẽ không không muốn cân nhắc thêm chút sao?”
“Ha ha, anh Hắc Luân, tôi không có cách nào cân nhắc bởi vì tôi không thể làm chủ chuyện này.”
Lệ Chính Thương ngồi yên không nhúc nhích, trên mặt mang theo ý cười: “Ông chủ của tôi không đồng ý.”
Nói đến đây, trên mặt Lệ Chính Thương đột nhiên hiện lên một chút ý kính trọng.
Loại tư thái và ánh mắt đáng sợ kia không bị che giấu dù chỉ một chút, Hắc Luân vừa nhìn đã thấy, khó tránh khỏi trong lòng run lên một chút.