“Em nỡ à?”
Giang Ninh uất ức nói, “Bà xã, anh cảm thấy mình sắp bị cảm rồi, nếu còn ngủ dưới đất thì nhất định không chịu nổi đâu”
Bộ dạng đáng thương đó, nói như thật vậy.
Lâm Vũ Chân nghiêm túc nhìn, sắc mặt của Giang Ninh hình như hơi không. ổn thật.
“Vậy..”
“Dù sao Tô Vân ở nhà chúng ta hai đêm, anh chịu khó một chút vậy,nhưng nếu còn có thêm hai hôm nữa thì cơ thể anh thật sự chịu không nổi đâu”
Giang Ninh thở dài, “Bà xã, chúng ta cùng cố gắng, đổi sang nhà lớn hơn vậy.”
Cái này nói trúng chuyện trong lòng Lâm Vũ Chân đang nghĩ rồi.
Cô gật đầu: “Ừ, vậy thì anh chịu khó thêm một đêm nữa nhé, hôm nay dẫn Tô Vân đi tỉnh thành, trên đường chú ý an toàn”
Giang Ninh nói: “Yên tâm đi, nhiệm vụ bà xã giao đảm bảo hoàn thành”
Ăn sáng xong, lão tam đến đón Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đến công ty, còn anh Cẩu đưa Giang Ninh và Tô Vân đến tỉnh thành.
Anh Cẩu hơi kích động, không phải vì Tô Vân xinh đẹp mà vì anh sắp đi tỉnh thành rồi!
Đó là nơi đáng sợ ngọa hổ tàng long đấy!
Nếu đổi lại là trước đây, anh sẽ không dám đến, đối với anh mà nói nếu so sánh với đầm rồng hang hổ thì cũng chẳng lố, bởi vì đi rồi chính là tìm chết.
Nhưng lần này anh đi cùng Giang Ninh, trong lòng anh Cẩu nắm chắc rồi.
“Anh rể, sắc mặt anh không ổn lắm nhỉ”
Tô Vân nói nhỏ, “Tối qua ngủ không ngon sao ạ?”
Vẻ mặt cô đầy gian xảo.
“Không, ngủ rất ngon”
“Hay là tối nay em ngủ khách sạn, trả chỗ cho anh nhé?
Anh rể đừng lo, bây giờ an ninh của Đông Hải rất tốt, rất an toàn” Cô dè dặt hỏi.
“Không cần”
Giang Ninh liếc nhìn Tô Vân một cái, làm sao ngón trò vặt của con bé này có thể thoát khỏi mắt anh được.
Anh lại hơi bất ngờ, con bé này không điềm đạm ngoan ngoãn giống trước đây nhìn thấy, tính tình hơi lanh lợi, còn có chút ngang bướng.
Hôm qua chắc chắn cô cũng dùng biểu cảm này khiến Lâm Vũ Chân không yên tâm để cô ra ngoài ở.
Thấy Giang Ninh không muốn nói chuyện lắm, Tô Vân liếm môi, im lặng ngồi đó.
Xe chạy một tiếng hơn mới đến tỉnh thành.
Anh Cẩu liếc nhìn gương chiếu hậu: “Đại ca, chúng ta đi đâu trước?”
Tô Vân cũng quay đầu nhìn Giang Ninh, hôm nay do.
Giang Ninh sắp xếp, hán nói muốn đến trường đại học.
nào trước thì đến đó xem trước.
“Đến thăm một vài người bạn của tôi.”
Giang Ninh nói, “Dù sao, họ cũng trả tiền cho việc xây dựng của Đông Hải”
Anh Cẩu vừa nghe liền hiểu, đánh vô lăng một cái, xe liền quay đầu.
Lần này bọn Chương Trình tổn thất quá lớn.
Năm chục triệu cũng không tính là gì, quan trọng là mấy thuộc hạ tinh nhuệ đều bị gãy xương, đặc biệt là người tên Lâm Võ, tay chân vừa hồi phục lại bị đánh gãy lần nữa!
Khoan đừng nói tiền thuốc thang tốn bao nhiêu, muốn hồi phục lại ít nhất cũng phải hai ba tháng.
Chương Trình vừa tức vừa phiền muộn, còn có chút sợ hãi, Giang Ninh đáng sợ quá rồi!
Còn một đám hổ báo dưới trướng hắn, càng đáng sợ đến cực điểm!
Cả đời này hắn đều không muốn vào Đông Hải một bước, đó là một cái xoáy nước, ai vào rồi đều phải chết.
Cảnh tượng có chút kỳ lạ, mười mấy người đồng thời nằm trên ghế nằm, tay chân bó thạch cao, trông như khoa chỉnh hình của bệnh viện.
“Đại ca, món nợ này không thể bỏ qua như vậy được”
Cổ của Lâm Võ không thể động đậy, nghiến răng nói, “Chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng ta nào còn mặt mũi lăn lộn ở tỉnh thành nữa?”