“Các con cố gắng lên, mẹ với ba con, năm sau có thể bế cháu rồi, bây giờ, đây là chuyện quan trọng nhất của nhà chúng tai”
“Ở công ty ấy, phát triển là nhiệm vụ hàng đầu, ở nhà ấy, thì chính là sinh cháu!”
Tô Mai nghiêm túc nói: “Mẹ ấy, cũng không phải là muốn can thiệp chuyện của các con, nhưng thân là ba mẹ, đây cũng là hy vọng của chúng ta, các con cứ thuận theo nhịp độ của bản thân là được, mẹ sẽ không thúc bách các con.”
Hai người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, anh nhìn tôi tôi nhìn anh liếc nhau một cái.
Quả thực không thúc ép bọn họ đâu, quả thực là khiến bọn họ tự nguyện mà thôi.
Bắt bọn họ ở trong phòng khô khốc, đâu cũng không được đi, cách thức lửa gần rơm này, có thể không ma sát tạo nên chút pháo hoa nào sao.
Ăn xong canh gà, Giang Ninh cùng với Lâm Vũ Chân hai người đều bị Tô Mai đuổi lên lầu, thậm chí ngay cả cửa cũng bị khóa lại.
Giang Ninh ngồi trên giường, Lâm Vũ Chân ngồi trên ghế, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Mẹ của anh bà ấy điên rồi sao?”
Cô lắc đầu nguây nguẩy, nhìn thấy ánh mắt của Giang Ninh đang nhìn chăm chú bản thân, cô vội lấy hai tay che chắn bản thân: “Anh đừng làm loạn, đây là ban ngày ban mặt, không phù hợp…”
Giang Ninh mỉm cười, giơ tay vây vây: “Lại đây.”
“Anh muốn làm gì?”
Lâm Vũ Chân cẩn thận tỉ mỉ bước tới, ngồi xuống bên giường: “Không được làm loạn!”
“Không làm loạn.”
Giang Ninh bật cười vui vẻ: “Nói chuyện đàng hoàng với em.”
Anh khục khặc cổ họng, biểu thị sự nghiêm trọng.
“Chuyện gì thế?”
Lâm Vũ Chân nghiêng người qua một chút, bị Giang Ninh kéo vào trong lòng.
“Chúng là, hay là thử sinh một đứa con đi.”
Giọng nói của Giang Ninh rất nhẹ, lại giống như dòng điện chạy qua, lập tức xẹt qua trái tim của Lâm Vũ Chân, cả người trong giây lát bối rối.
Đây…đây thật sự là chuyện quan trọng đấy.
“Đừng ồn! Đừng ồn!”
Gương mặt Lâm Vũ Chân đỏ rực, đưa ngón cái lên miệng, chỉ chỉ vào cửa phòng, đè thấp giọng xuống: “Anh nghe thử đi!”
Cô dỏng tai lên, lại nghe được gì động tĩnh nhẹ nhàng gì đó.
Giang Ninh xoay đầu nhìn theo, dựa vào thính lực của anh, nào có nghe được gì, đột nhiên có chút dở khóc dở cưởi.
Bên ngoài, có người đó!
Hai người nhìn nhau một cái, đầu không biết nên nói gì.
“A, vợ, mẹ muốn có cháu trai như vậy, chúng ta giúp bà ấy hoàn thành ước nguyện này nhé!”
Giang Ninh cố ý lớn tiếng.