Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2085




Bọn họ biết rất rõ, chuyện này có độ khó lớn bao nhiêu.

Không nói cái khác, mấy người ở thành hàng không vũ trụ nhiều năm như Vậy, quá rõ ràng những đại thế lực kia ở trong thành hàng không vũ trụ có bao nhiêu đáng sợ, chỉ là một công ty Tescon thôi phía sau đã có cả một gia tộc Heisen chống lưng, gia tộc này rất cường đại và thần bí.

Giang Ninh mang mấy người bọn họ về đây, khẳng định là phải bỏ ra một cái giá rất lớn!

Nếu như bọn họ không làm ra Chip của chính mình, vậy nỗ lực của Giang Ninh, nỗ lực của Lâm thị coi như uổng phí.

Sau này sẽ không còn có xí nghiệp nào, nguyện ý bỏ ra một cái giá lớn như thế để nghiên cứu phát minh ra Chip của mình nữa?

Elio ti Lâm Vũ Chân dùng sức gật đầu: “Chúng tôi sẽ đợi tin tức tốt của các vị!”

Cô để cho người dẫn mấy người La Lâm quay về nghỉ trước, Lâm thị đặc biệt chuẩn bị phòng ở ngay Đông Hải này cho bọn họ, vừa thuận tiện bọn họ đi làm vừa thuận tiện cho bọn họ sống ở đây với gia đình người thân.

Lâm thị đều có khả năng làm được tất cả, Lâm Vũ Chân cũng làm rất tốt.

Cô cũng tin tưởng những nỗ lực này, ở trong mắt bọn người La Lâm, đều sẽ trở thành động lực phấn đấu của bọn họ.

Lâm Vũ Chân rời khỏi công ty trở về nhà, tiện tay ném túi xách lên trên ghế sa lông sau đó vội vã chạy lên lâu.

“Ông xã!”

Cô chạy như bay nhào tới.

Giống như một con sóc, rang tay ra.

trực tiếp nhào tới giường, suýt chút nữa đè chết tươi Giang Ninh còn đang ngủ.

Giang Ninh duõi cái đầu ra, ánh mắt còn có chút mơ hồ, tối hôm qua anh mới bay quay trở về Đông Hải, ngủ không được ngon mấy: “Có phải em mập lên hay không.”

“Nói bậy!”

Lâm Vũ Chân hì hì cười một tiếng, vội vã giật chăn mền ra, cả người chui vào trong, âm thanh lập tức nhỏ xuống: “Không tin, anh sờ xem……”

Trong chăn, bầu không khí dường như có chút không giống.

Giang Ninh vừa nãy còn còn buồn ngủ dường như chỉ trong nháy mắt giống như uống vào một bát máu gà, cả người đều phấn khởi.

Anh xoay người một cái, hai cặp mắt phịch một tiếng, giống như có điện quang hỏa xông ral “Có nhớ anh hay không?”

Giang Ninh hỏi.

“Nhớ.”

Lâm Vũ Chân khẽ căn bờ môi.

“Chỗ nào nhớ?”

“Trong lòng, trong đầu; Lâm Vũ Chân đưa tay, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Giang Ninh, âm thanh càng ngày càng nhẹ, hơi thở lại càng ngày càng nặng, cả người gần như dán sát vào lồ ng ngực của Giang Ninh: “Còn có, nơi này.”