Trước cửa một người đàn ông đang đứng ở đấy, mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
Heisen khẽ giật mình, công ty Tescon cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể tùy tiện đi vào, bên ngoài bảo vệ tầng tầng lớp lớp tuần tra vô cùng nghiêm ngặt, người không có được sự đồng ý căn bản là không vào được nơi này.
? Tây lục ý lục tây yêu tây theo?
Lại càng không cần phải nói, La Lâm là nhân tài quan trọng của công ty Tescon bọn họ, thì an ninh càng nghiêm ngặt và bọn họ luôn yêu cầu giữ một khoảng cách với những người khác.
“Anh là ail”
Heisen quát, tay chỉ Giang Ninh đang đứng ở ngoài cửa: “Lại dám xông vào công ty Tescon trộm lấy cơ mật thương nghiệp, người đâu bắt anh ta lại cho tôi!”
Anh ta vừa dứt lời, mấy người kia liền xông lên vươn tay ra muốn bắt Giang Ninh.
PhanhI PhanhI Phanh!
Vài tiếng trầm đục, mấy người kia toàn bộ ngã trên mặt đất, một người trong số đó bị Giang Ninh kẹp lấy cổ, hai chân giãy giụa đạp lung tung dường như muốn ngất đi.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây để trộm lấy cơ mật thương nghiệp gì đó; Giang Ninh nở nụ cười sau đó nhìn La Lâm: “Tôi tới đây là để đào người.”
“Tiến sĩ La Lâm, tôi muốn người này.”
Vô cùng phách lối!
Vô cùng bá khí!
Heisen tức giận đến mức mắt đều muốn trợn trắng.
Cái gì mà anh ta muốn có?
Quá càn rối Tự ý xông vào công ty Tescon không nói, lại còn dống dạc muốn dẫn La Lâm đi?
“Giết anh ta cho tôi!”
Heisen trực tiếp ra mệnh lệnh, căn bản là lười nói nhảm với anh.
Anh ta vừa ra lệnh, toàn bộ mười mấy người ở gần đó liền đi về phía Giang Ninh, còn anh ta thì đứng ở một bên ung dung bình thản móc từ trong túi ra một điếu thuốc, dựa ở trên mặt bàn, mắt lạnh mà nhìn.
Những người không biết chết sống, những năm này có không ít người chui vào hoặc là trực tiếp xâm nhập vào công ty, nhưng kết quả cuối cùng đều là ở nơi này biến mất khỏi thế giới.
Heisen dựa vào ghế lấy ra một cái bật lửa cấp cao, đang muốn châm lửa thì lại nghe thấy phịch một tiếng, dưới chân anh ta một người rồi một người âm ầm ngã xuống!
Anh ngẩng đầu nhìn một chút, tất cả mười mấy người đều đã ngã rạp trên mặt đất, không còn người nào có thể đứng vững nữa.
Heisen lập tức giật mình.
VAT Anh ta quên là mình còn đang châm lửa, cái bật lửa trong tay còn đang cháy, điếu thuốc ở trong miệng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Giang Ninh đi tới, từ trong túi của Heisen móc hộp thuốc lá ra, chủ động lấy ra một điếu thuốc, nhét vào trong miệng của Heisen.
“Tích”
Anh duôõi cái bật lửa ra châm lửa cho Heisen: “Anh là người phụ trách nơi này à?”