Giang Ninh trực tiếp đá một cú vào cái căm của anh ta, anh ta bị đá ngất đi.
Bốn người còn lại, nhìn thấy vậy cũng không dám nói chuyện.
“Đường này trơn quá, đúng là chỉ có đường trước cửa nhà này như vậy.”
Nói xong anh quay đầu nhìn bà La: “Bà La đi thôi, người trong nước đều đang chờ đợi các người, tiến sĩ La cũng sẽ cùng chúng ta trở về, tôi sẽ sắp xếp cho các người thật tốt.”
Lúc đó.
Công ty Tesconl Tầng cao nhất trong văn phòng Heisen, đang ở trong khói thơm của xì gà, say mê bản thân thì.
“Ngài Heisen, vợ của tiến sĩ La bị một người xa lạ dẫn đi rồi.”
“Hử?”
Anh ta vẫn như cũ nhắm nửa con mắt: ‘Một người xa lạ? Kurosawa bọn họ làm ăn kiểu gì vậy, bắt người về cho tôi.
“Bất…… Bắt không được, Kurosawa bọn họ…… Đầu bị phế rồi!”
Heisen đột nhiên mở to mắt: “Anh nói cái gì?”
Anh ta đập xuống bàn một cái, tức giận măng: “Đúng là một đám thùng cơm!”
Nói xong anh ta lập tức đi đến bàn làm việc, bật máy tính lên xem trong máy giám sát, ấn thư mục văn phòng giám sát La Lâm, trên màn hình máy tính liền hiện hiện ra một hình ảnh, chính là La Lâm, anh đang ngồi ở trong văn phòng viết gì đó.
“Anh ta đang làm cái gì?”
Heisen giống như là lẩm bẩm, dần dần nhíu mày.
“Đi Anh đột nhiên đứng lên mang người trực tiếp xuống lầu, đi về phía văn phòng của La Lâm.
Vẻ mặt của Heisen rất khó coi. Cả nhà tải app truyện-hola về đọc giúp nhóm nhé!
Loại người tài sinh ra là giành cho công nghệ cao giống như La Lâm này, anh ta tuyển dụng được không ít, nhưng được cho là người tài giỏi đứng đầu trong đám người đó, chỉ có mấy người La Lâm này mà thôi, bất luận như thế nào không cần biết dùng thủ đoạn gì, uy hiếp cũng được, dùng lợi ích dụ cũng được, anh không cho phép những người này rời khỏi công ty Tesconl “Phanh!”
Heisen đá một cái cửa phòng làm việc của La Lâm bị đá bay ra ngoài, lúc này La Lâm cũng đã viết xong đồ vật, thấy Heisen xuống đây tìm mình thì rất bình tĩnh hình như đã sớm dự đoán được.
“Tiến sĩ La, vợ của anh muốn đi đâu?”
Heisen trực tiếp hỏi.
Giọng điệu của anh ta lạnh băng, mang theo một loại uy hiếp cùng cảnh cáo.
“Cô ấy nhớ nhà.”
La Lâm nở nụ cười: ‘Cho nên tôi muốn mang cô ấy về nhà.”
“Vê nhà?”
“Không sai, về nhà.”
La Lâm đứng lên, đưa bức thư trong tay cho Heisen: “Ngài Heisen, đã nhiều năm như vậy nhưng gì mà tôi thiếu công ty cũng đã sớm trả sạch rồi, hiện tại là thời điểm tôi nên rời đi.”
“Anh muốn đi đâu?”
Heisen nhịn không được cười ha hả: “Trở lại quốc gia kia ư? Anh đừng có năm mơ nữa! Nơi đó căn bản là không thích hợp với anh, anh ở nơi đó, không dùng được tài năng của mình!”