Anh có một loại mị lực đặc biệt khiến cho người ta không tự chủ được dễ dàng tin tưởng tín nhiệm anh, đi theo anh.
Giang Ninh không hề chậm trễ thời gian, rời khỏi võ quán trực tiếp đi Lý thị.
Nghe được tin Giang Ninh tới Lý Thành Phong liền tự mình đi nghênh đón, không dám có chút qua loa lười biếng nào.
“Anh cứ bận bịu việc của anh là được rồi, tôi đến tìm người.”
Rõ ràng là đến đào người, nhưng lại giống như đang ở công ty nhà mình vậy.
Giang Ninh nhìn Lý Thành Phong một chút, thấy trên mặt anh ta còn có chút lo lắng, anh liền nói thẳng: “Anh yên tâm, Lâm thị cần Lý thị, vậy thì Lý thị liền sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Đây là đang cho Lý Thành Phong một liều thuốc an thần.
“Vâng cảm ơn cậu Giang, tôi hiểu rồi.
Lý Thành Phong có được câu nói này của Giang Ninh, cuối cùng trong lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều.
Anh từ bỏ và bỏ ra rất rất nhiều, chỉ là vì để nhà họ Lý có thể có cơ hội tiếp tục †ồn tại.
Nhưng bây giờ nhà họ Lý không chỉ phải đối mặt với Phương Ngân có khả năng tùy thời xuất hiện, còn có cả sự chèn ép của những công ty Phương Tây đứng đầu khoa học kỹ thuật nữa.
Cho dù mạnh như nhà họ Lý đối mặt với sự kìm kẹp của những trùm công ty như thế, cũng không phải là chuyện dễ dàng qì.
Huống chỉ hiện tại Lý Thành Phong biết rất rõ ràng, thế lực mà cường đại thật sự, nếu chỉ nhìn từ bề ngoài căn bản là nhìn không ra, ví dụ như Lâm thị phía sau có người như Giang Ninh chống lưng.
Còn những thế lực lớn ở thành hàng không vũ trụ kia thì sao?
Chỉ sợ, cũng không hề yếu hơn Giang Ninh là bao đi.
Giang Ninh đến đào người Lý Thành Phong cũng mặc kệ, anh cũng không lo được chuyện này.
Nếu đã không có cách nào ngăn cản không bằng phối hợp một chút, tạo một cái ấn tượng thật tốt trong lòng Giang Ninh.
Bên trong phòng khách hương trà bay bốn phía, Lý Thành Phong đặc biệt sắp xếp cho Giang Ninh một cô gái có dáng vẻ ngọt ngào, cùng một loại hình với Lý Thiên Tú trước kia.
Giống như phụ nữ Đông Hàn đều là dùng cùng một cái mô bản sản xuất ra vậy.
Giang Ninh uống trà không nhìn người phụ nữ kia dù là một cái, anh không có thời gian cũng không có hứng thú.
“Đông đông đông.”
Cửa bị người ta gõ vang.
“Mời vào.”
Giang Ninh nói khẽ.
Tiếng nói vừa dứt, cửa bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi đến, mang theo một cặp kính đen, sắc mặt hơi trắng bệch.
Cũng không biết là bởi vì khẩn trương, hay là bởi vì tăng ca trong thời gian dài dẫn đến.
“Ngài chính là cậu Giang?”
Trương Hằng mở miệng dùng quốc ngữ để nói chuyện, ở nơi tha hương nơi đất khách quê người này, có thể gặp được một người đồng bào, nói cùng một loại ngôn ngữ, khiến tâm tình của anh có chút kích động.
“Đúng là tôi.”