Dù không cùng phe nhưng quản gia Triệu cũng có chút bội phục Giang Ninh.
Người không vì mình trời tru đất diệt, từ xưa đã có câu này, nhưng Giang Ninh làm nhiều chuyện như vậy, không có một chuyện là vì bản thân, mà vì sự phát triển của toàn Đông Hải, vì người dân của Đông Hải.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn không thể tin được.
“Giới kinh doanh cũng thay đổi cực lớn, giúp đỡ dân sinh, thay đổi môi trường dân sinh, cải cách mạnh mẽ, với lại, người hợp tác với Hoàng Ngọc Minh không hề ít”
Tin tức này cực kỳ quan trorg.
Sâu trong mắt ông Phó đã nhận ra một vài thứ rất rõ, có thể có quan hệ với giới kinh doanh chính trị thì không phải điều người bình thường có thể làm được.
Dù không có bóng dáng cúa phương bäc, sợ cũng không thoát được quan hệ.
Quản gia Triệu không nói thêm nữa, tin gì nên nói ông đều đã nói hết, tiếp theo phải xem quyết định của ông Phó rồi.
‘Trầm mặc một lúc, ông Phó mở miệng.
“Tàn Kiếm, cậu đi Đông Hải một chuyến đi”
Tàn Kiếm gật đầu.
“Thám thính xem, là địch là bạn”
“Được”
Tàn Kiếm không hề do dự, đứng dậy rồi rời đi luôn.
“Lão Triệu”
“Vâng”
Quản gia Triệu gật đầu.
“Ông đại diện tôi đi thăm đám Chương Trình đi”
“Tôi biết rồi”
Quản gia Triệu gật đầu, cúi người chào rồi rời đi.
Trong đình chỉ còn một mình ông Phó.
Thân hình của ông hơi béo, có tuổi rồi ngồi lâu sẽ cảm thấy hơi mệt, đứng dậy đi ra bên hồ, nhìn mặt nước sóng sánh, đôi mắt ông híp lại.
“Thật là một người trẻ tuổi thú vị, hy vọng chúng ta không phải kẻ địch”
Mặt ông mang ý cười, trong mát lại là sát khí lạnh lẽo, “Nếu không, tôi chỉ có thể xóa bỏ cậu rồi. Gió vẫn thổi nhẹ nhưng lại khiến ánh nước trên mặt hồ trở thay đổi nhanh hơn, tầng tầng nổi lên lại tầng tầng lặng xuống.
Giang Ninh lái xe đưa Lâm Vũ Chân đến công ty.
“Sắp đến quốc tế lao động rồi, Tô Vân nói con bé được nghỉ, muốn đến tỉnh thành xem vài trường đại học, đến lúc đó anh đi với con bé đi”
Lâm Vũ Chân thì không rảnh rồi, dù là ngày nghỉ cô cũng không được nghỉ ngơi, có quá nhiều chuyện đợi cô xử lý.
“Được”
Giang Ninh không có ý kiến, anh đã đồng ý với cô nhóc Tô Vân đó từ trước rồi.
Với lại, tỉnh thành cũng nên đi xem thử.
“Anh không lên à?”
Lâm Vũ Chân xuống xe, Giang Ninh lại chưa tắt máy.
“Anh hút điếu thuốc, em lên trước đi”
Lâm Vũ Chân gật đầu, vào công ty trước.
Lúc này Giang Ninh mới tắt máy, xuống xe nhưng không lên lầu mà đi đến một công viên nhỏ cạnh công ty.
Người trong công viên không nhiều, hai ba người đang đi, Giang Ninh đi đến trước hồ nhân tạo, nhìn mặt nước sóng sánh, sác mặt rất bình lặng.
Lưng của hắn lộ ra, thậm chí chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy toàn là sơ hở!
Nhưng Tàn Kiếm không ra tay, gã rất rõ, Giang Ninh đã phát hiện sự tồn tại của bản thân từ lâu rồi, từ nhà hắn cho đến tận đây.
“Tiền bối đến Đông Hải, sao không chào hỏi một tiếng, để tôi tìm một quán trà tiếp đãi ngài”
Giang Ninh không quay đầu, vẫn nhìn về phía mặt hồ xa xa, ngữ khí bình tĩnh.
Sát thần đến rồi!
Sát thần ở tỉnh thành đến rồi!
Nếu Hoàng Ngọc Minh ở đây, sợ là sẽ hoảng đến mặt trăng bệch, đứng cũng không vững!
Sát thần ở tỉnh thành đó!
Một cao thủ đáng sợ có thể giết cả thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải đến không thể ngẩng đầu, gã lại đến Đông Hải rồi, mà lúc này đang đứng sau Giang Ninh, cách không quá năm mét.
“Trà của Đông Hải, tôi uống không quen”
Tàn Kiếm nhìn bóng lưng của Giang Ninh, bước đến đứng bên cạnh Giang Ninh, “Ngược lại trà của tỉnh thành vị không tệ, không biết cậu có hứng thú thử không”
Giang Ninh quay đầu, cười nói, “Tỉnh thành sao? Con người tôi tham lam, sợ uống nghiện rồi sẽ muốn chiếm thành của riêng, thế thì phải làm sao?”