Takayama mỉm cười.
“Lúc đầu tôi cũng cho rằng là vậy, có khả năng cậu ta sẽ không đến, nhưng bây giờ xem ra cậu ta tới rồi, hơn nữa cậu ta vẫn luôn đi ở sau lưng cậu.”
Nghe vậy, đội trưởng đội vệ sĩ thay đổi vẻ mặt lập tức lắc đầu: ‘Không có khả năng!”
“Tôi không phát hiện ra chút gì cả, tuyệt đối không có khả năng!”
Máy giám sát được bố trí dày đặc cũng không quay được bất cứ kẻ nào ngoại trừ Phương Ngân, mình cũng đã dò xét toàn bộ khu vực một lần, còn huy động ba tổ tuần tra giao chéo nhau, chính là vì không muốn bỏ qua bất cứ góc chết nào.
Vậy mà bây giờ Takayama lại nói, còn có người khác?
“Cậu xem bên kia đi.”
Takayama nhấn điều khiển, trên màn hình lập tức hiện lên hình ảnh, chính là hình ảnh đội trưởng đội vệ sĩ dân người đuổi Phương Ngân ra khỏi biệt thự.
Biểu cảm đắc ý trên mặt của anh ta, đều hiện ở trên màn hình điện tử.
Nhưng cho tới giờ khắc này đội trưởng vệ sĩ mới nhìn thấy, ngay ở trên đỉnh đầu của chính mình có một bóng người!
Trong nháy mắt này, anh rùng mình!
Bởi vì vừa nấy anh căn bản không phát hiện ra, nếu như Giang Ninh muốn giết anh, bây giờ anh làm gì còn có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với Takayama anh chướng mắt mấy người gọi là cao thủ võ thuật gì gì đó.
“Từ lúc nào cậu ta ẩn nấp ở trên đấy?”
Đội trưởng đội vệ sĩ có chút không phục nói.
Hình ảnh mờ tối cũng không thấy rõ là ai, nhưng Takayama có thể khẳng định đó chính là Giang Ninh.
Giang Ninh là đến điều tra tình hình, khẳng định là muốn thông qua Phương Ngân để có được manh mối về những tờ quyền phổ khác.
Chỉ là không nghĩ tới, Phương Ngân lại bị bọn họ đuổi chạy.
“Cậu ta vấn luôn ở đấy.”
Takayama xòe tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ: ‘Hệ thống bảo vệ ngôi biệt thự này đối với cậu ta mà nói, cũng chỉ giống mấy trò xiếc trẻ con mà thôi.”
“Không có cái gì thú vị, nhàm chán, không có ý nghĩa.”
? Tây nhiễm lục bế hầu ngũ theo?
Anh nhìn trên màn hình điện tử, bóng người dừng lại không quá vài giây đồng hồ kia, trong lòng càng thêm rõ ràng thực lực của Giang Ninh so với quá khứ còn cường đại hơn.
Giang Ninh hiện tại rốt cuộc là cường đại đến loại trình độ nào, ông không có cách nào tưởng tượng.
“Nhớ kỹ cho dù không thể hợp tác cùng cậu ta, thì cũng tuyệt đối không được trở thành kẻ địch của cậu ta.”
Takayama thở dài một hơi, đôi mắt giống như có thể phát ra ánh sáng: “Tôi tin rằng, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ lại gặp mặt mà thôi, đến lúc đó cậu ta sẽ biết tôi có thể mang cái gì đến cho cậu tai”
Trên mặt Takayama lộ ra một vẻ ý vị thâm trường, đội trưởng đội vệ sĩ nhìn mà không hiểu, rốt cuộc ông ta có ý gì.
? Bế ngũ ý lục nhiễm hầu yêu 2?
Không muốn làm kẻ địch của Giang Ninh?
Giang Ninh thật sự có đáng sợ như vậy không.