Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2019




“Ông Takayama chính là ở trong đó, mời cậu Giang.”

Người chủ trì buổi đấu giá nói xong, lại quay đầu nhìn A Phi: “Cậu A Phi, mời ngài đi bên này, ông Takayama muốn nói chuyện riêng với cậu Giang.”

Nghe được lời này A Phi ngẩng đầu, liếc mắt với Giang Ninh một cái, Giang Ninh nhẹ gật đầu.

Hai người cũng không nói thêm câu nào.

Bọn họ thật sự là không cảm giác được bên trong cái biết thự Takayama này, có tồn tại nào có thể uy hiếp đến Giang Ninh.

Giang Ninh đi vào trong ngôi nhà, xa xa liền nhìn thấy một cánh cửa đang mở, một làn hương nhàn nhạt từ bên trong bay ra, hiển nhiên là loại trà mà bình thường anh thích uống.

Đúng là thú vị. Cả nhà tải app truyệnhola nhé!

Giang Ninh đi vào trong, ngồi trước khay trà là một người đàn ông trung niên, trán không cao đầu trọc sáng bóng, nhìn có cảm giác vui thích, trên mặt là một nụ cười thân thiện.

“Nghe danh không bằng gặp mặt, cậu Giang, tuổi trẻ tài cao.”

“Thật sao, từ đâu nghe kể về tôi vậy?”

Giang Ninh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, ngay cả một chút khách sáo cũng không có, ngược lại cầm lấy chén trà đã được được Takayama pha xong: ‘Ông cũng thích uống loại trà này?”

“Chỉ là một chút sở thích vụn vặt mà thôi, biết cậu sẽ ghé thăm nên có chuẩn bị một chút.”

Ông Takayama mỉm cười, ông càng thẳng thắn hơn.

Hai người liếc nhìn nhau Giang Ninh cũng cười, Takayama cũng cười.

“Nói đến chuyện này, tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói tám năm trước cậu Giang từng ở chiến trường Trung Đông.”

2 Ngũ che số không đào nhiễm lục Tây Tây?

Con mắt của Takayama rất sáng, sáng đến mức giống như có thể phát ra ánh sáng!

“Khi đó tôi chỉ là một người bình thường không đáng nhắc tới, thậm chí lúc nào cũng có thể bị g iết chết, bởi vì tôi có một kẻ thù rất cường đại,”

Ông mỉm cười: ‘Thế nhưng đột nhiên có một ngày, kẻ thù này của tôi chết đi, bị một người cường đại hơn g iết chết!”

Khắp khuôn mặt Takayama đều là vẻ cảm thán, giống như đang hồi tưởng lại đoạn thời gian trước kia.

“Kẻ thù chết đi những cái gì thuộc về anh ta liền trở thành của tôi, ngay cả quyền phổ này cũng là từ chỗ anh ta mà tôi mới có được.”

Ông nhìn Giang Ninh, nói xong câu đó ông mỉm cười cầm lấy chén trà, làm tư thế mời.

Giang Ninh cũng không khách khí.

Trà này cũng không tính là dẻ.

“Tôi nghiên cứu rất lâu, nhưng xem từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, đường vân trên quyền phổ này có ý nghĩa gì, tôi nghĩ cậu Giang đây chắc là sẽ hiểu.”

Takayama đặt chén trà xuống, tiếp tục nói: “Loại đồ vật này, đối với một số người mà nói không có chút giá trị nào, ví dụ như tôi chẳng hạn, nhưng đối một người mà nói lại là giá trị liên thành, ví như cậu Giang đây chẳng hạn.”

Ba nghìn tỷ đô la mỹ, Giang Ninh dùng nhiều tiền như vậy để đấu giá giành lấy quyên phổ này, đủ để nhìn ra được, quyền phổ này có ý nghĩa như thế nào đối với anh.

“Ông sai rồi.”