Mấy người anh Cẩu không vì quá hưng phấn mà mất khống chế, để lại mấy người tay chân lành lặn để lái xe.
Mà những người thác, không phải gãy tay thì gãy chân, nhét toàn bộ chúng vào trong xe như nhét rác.
Nhìn đèn hậu của chiếc xe hơi đang chạy trối chết, Giang Ninh vây tay: “Lần sau lại đến nhé”
Ai còn dám đến nữa?
Xe của đám Chương Trình chạy hết sức, đạp ga kịch cỡ, hận không thể bay xa khỏi đám ác đề (ng Ninh này!
Còn chưa đến Đông Hải, mấy người đến từ tỉnh thành bị tiêu diệt toàn đội không nói, mỗi lão đại đều tổn thất năm chục triệu!
Họ đến là để kiếm tiền, nhưng còn chưa vào đến ranh giới của Đồng Hải đã tổn thất nhân lực, lại còn phải đền tiền.
Không những tổn thất tiền, mấy thuộc hạ giỏi bây giè đều gấy tay gãy chân, đó là tổn thất cực lớn đối với thế lực của bọn họ, nếu bị mấy lão đại ở tỉnh khác biết thì đúng là tai hại!
Nhục nhã quát!
Vô cùng nhục nhãt Nhưng ai dám nói ra ngoài?
Họ còn phải giữ kín tin tức, nếu không thì có thể sẽ thu hút kẻ địch bên ngoài một cách nhanh chóng, không chỉ không giữ được địa bàn của bản thân, thậm chí có khả năng mất cả mạng.
Đây là một tháng lợi lớn!
Đám anh Cẩu vẫn còn hưng phấn, họ dần hiểu ra, huấn luyện mà Giang Ninh thiết kế cho họ rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Họ của hai tháng trước tuyệt đối không dám nghĩ, chỉ dựa vào ba mươi người mà có thể đánh lùi hơn ba trăm người.
Mà bây giờ, họ cảm thấy giới hạn của bản thân không chỉ như vậy!
Giang Ninh bây giờ chính là thần trong lòng họ!
“Lại lời được một cây cầu, ba con đường, cảm ơn mấy lão đại này đi”
Giang Ninh dặn anh Cẩu xử lý tốt chuyện này, bảo anh dẫn anh em về nghỉ ngơi, còn mình thì về nhà.
Đối với hản mà nói, đây hoàn toàn chẳng đáng là gì.
Chuyện nhỏ mà thôi.
Về đến nhà đã sáp mười một giờ rồi, Lâm Vũ Chân cũng mới tan làm về nhà không lâu.
Tắm xong, thay một bộ đồ ngủ cotton, trước người còn có hình Mickey, cô còn đang xem bảng báo cáo của công ty.
Nghe thấy Giang Ninh về rồi, cô quay đầu: “Hôm nay sao về muộn thế?”
“Lo cho anh à?”
Giang Ninh cười, “Anh nghĩ chắc em sẽ đói nên đi một vòng phố ăn uống, muốn mua chút đồ ngon cho em”
Lâm Vũ Chân liếc một cái: “Đồ ngon đâu?”
“Mẹ nói tối ăn khuya không tốt cho dạ dày, anh phải nghe lời mẹ”
Giang Ninh mặt không đỏ tim không đập, “Anh đi tắm trước”
Lâm Vũ Chân còn chưa kịp mắng anh một câu, Giang Ninh đã chạy mất rồi.
Tên khốn này rõ ràng đang nói dối.
Cô lười để ý nhiều, lại tiếp tục tập trung xem bảng báo cáo của mình.
Tắm xong quay về, Giang Ninh sấy khô tóc rồi bò lên giường chui vào trong chăn, chỉ ló cái đầu ra nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân vẫn đang bận rộn.
“Bà xã ~ nên đi ngủ rồi”
“Ừ”
Lâm Vũ Chân không quay đầu lại.
“Bà xã, thức khuya không tốt cho da”
“Hử?”
Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn, lập tức đỏ mặt, “Anh, sao anh bò lên giường em rồi!”
Cô cảm thấy mình nói hơi to, mấy chữ sau cùng lập tức hạ nhỏ lại, sợ bị bên Tô Mai nghe thấy.
“Ngủ dưới đất lạnh”
Giang Ninh tỏ vẻ đáng thương, “Trên giường vẫn ấm hơn, anh làm ấm giường cho bà xã xong rồi, em mau lên đi”
hình thịch!
hình thịch!
Lâm Vũ Chân đỏ bừng mặt, tim đập rất nhanh, nhất thời không biết nên nói gì, thậm chí cô cũng không dám nhìn Giang Ninh.
Tên này, là muốn… làm gì đó à?
Nhìn thời gian cũng sáp mười hai giờ rồi, quả thật không thể thức khuya thêm nữa.
Cô tắt đèn, nhẹ nhàng đi đến trước giường, mím môi nhìn Giang Ninh chiếm một nửa chỗ ngủ của mình, mình mà ngủ giường thì hai người không thể trách khỏi việc đụng chạm được