Nhìn thế nào cũng cảm thấy chuyện này không được tự nhiên.
“Không biết đại ca có đoán được không.”
A Phi nói: “Thật sự không cần chúng em theo sao ạ?”
“Không cần, cậu hãy dân một đội người, các cậu có nhiệm vụ khác.”
Giang Ninh nói: “Chỉ là nhà họ Lý mà thôi.”
Anh đứng dậy, không nhiều lời nữa.
Thời gian đã được hẹn xong là buổi tối, bây giờ qua đó thì sớm quá, thế là anh gọi điện cho Lâm Vũ Chân trước, báo cáo lại tình huống của bản thân, tránh để cô lo lăng.
Tôi đó.
Lý Thành Phong đặc biệt cho xe tới đón Giang Ninh, cũng coi như đủ tôn trọng.
Điều này càng thể hiện ra sự kính sợ và hèn mọn trong lòng Lý Thành Phong.
Xe đến nhà họ Lý rồi, Giang Ninh đi xuống xe, thì thấy ngay Lý Thành Phong đã đứng bên ngoài của nhà họ Lý, hai sườn đều là thành viên chủ chốt của nhà họ Lý. Vẻ mặt đám người này đều tràn đầy cung kính, nhưng rõ ràng Giang Ninh nhận ra được sự phẫn nộ và không cam tâm trong mắt bọn họ.
Nếu đổi lại là ai khác, ai có thể cam tâm chứ?
“Chào mừng ngài đến nhà họ Lý!”
Lý Thành Phong cười nói: “Ngài Giang có thể tới đây, thật sự là vinh dự cho nhà họ Lý, vinh dự cho kẻ hèn này!”
Ông ta đưa tay bày ra một tư thế mời, người của hai bên cũng lập tức cúi người, đồng thanh hô: “Chào mừng ngài Giang!”
Sự bất mãn trong lời nói càng dày đặc hơn.
Đây đều là do Lý Thành Phong yêu cầu bọn họ làm như vậy, làm sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện?
Nhưng Giang Ninh không để ý đến biểu cảm của bọn họ, hơi ngẩng đầu lên, bộ dáng vô cùng ngạo nghễ. Anh đi thẳng vào trong cửa lớn của nhà họ Lý.
Thấy bộ dạng có phần đắc ý và lâng lâng này của Giang Ninh, trong mắt Lý Thành Phong hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ông ra lén siết tay lại một quả đấm rồi lập tức đi theo vào.
“Ngài Giang, Lý Thành Phong tôi đã nói rồi, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào của nhà họ Lý có thể đụng đến ngài Giang. Dù là ai đi nữa, chỉ cần đụng tới ngài Giang, thì đều sẽ bị nhà họ Lý nghiêm trị!”
Lý Thành Phong vẫn cung kính nói tiếp: ‘Lý Thành Tế, tôi đã cho người bắt nó về đây rồi. Tôi sẽ bắt nó có phải lấy cái chết tạ tội trước mặt ngài Giang!”
Giang Ninh nhìn vào sảnh lớn rồi đột ngột dừng bước, khiến cho Lý Thành Phong ngẩn ra. Trên mặt ông ta hiện lên một tia bối rối, nhưng ông ta bình tĩnh lại rất nhanh.
“Lý Thành Tế chính là em ruột của ông, ông thực sự sẵn lòng sao? Giết ông ta?”
“Giết!”
Lý Thành Phong không do dự một chút nào: “So với tính mạng của một người là nó, thì tôi cân bảo vệ cả nhà họ Lý hơn!
“Tôi chỉ hy vọng sau khi nó chết rồi, ngài Giang có thể không nổi giận với nhà họ Lý nữa. Cái giá lớn mà chúng tôi phải trả, chúng tôi cũng trả xong rồi.”
Ông ta hít sâu một hơi, trong giọng nói cũng ẩn chứa một tia không cam lòng và đau khổ.