“Lấy đức thu phục lòng người là đạo lý đãi khách ở Đông Hải chúng ta, anh tất nhiên sẽ không thay đổi điều này.”
Anh ta đưa tay trêu chọc cái mũi của Lâm Vũ Chân.
“Đây cũng là văn hóa doanh nghiệp của Lâm Thị chúng ta.”
“Vậy thì, như anh đã nói, nếu bọn họ…”
“Họ sẽ.
Lâm Vũ Chân còn chưa nói xong, Giang Ninh đã nhanh chóng xen vào.
Nhìn thấy điều này, Lâm Vũ Chân cũng im lặng không nói gì nữa.
Bởi cô biết ánh mắt của Giang Ninh vượt xa người thường, anh luôn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người khác không thể quan sát được.
Chỉ cần anh nói điều gì sẽ xảy ra, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Vì vậy, bọn họ luôn có thể chuẩn bị trước để đề phòng nên ít khi nào thua cuộc!
Sau hai ngày liên tục đi kiểm tra và khảo sát, Lý Văn Sinh luôn tỏ ra thái độ rất nghiêm túc, khác hoàn toàn với thái độ cao ngạo thường thấy của những người đại diện cho các tập đoàn lớn.
Ngược lại, anh ta rất khiêm tốn, thậm chí còn rất chăm chú học hỏi về những chỗ anh ta không hiểu, cũng không bận tâm đ ến ánh mắt của mọi người đánh giá anh ta ra sao.
“Lâm Thị có được như ngày hôm nay quả thật là khâm phục!”
Lý Văn Sinh ngồi trước mặt Lâm Vũ Chân không ngừng cảm khái.
“Từ một thành phố nhỏ, mới qua một năm ngắn ngũi mà đã có thể phát triển vượt bậc như thế! Đây quả là một điều kỳ diệu!”
“Nếu Lâm Thị đặt tại Đông Hàn thì công ty của cô chắc chắn là một đối thủ đáng gờm của Lý Thị chúng tôi!”
Lời nói tuy có chút khoa trương, nhưng nó cũng có thể được coi như một lời khen tốt nhất.
“Giám đốc Lý quá khen rồi!”
Lâm Vũ Chân cười nói.
“Lâm Thị chúng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót cần phải học hỏi thêm nhiều từ Lý Thị của mọi người. Chúng tôi mới chỉ đang trong giai đoạn phát triển ban đầu, vẫn còn một chặng đường dài gian nan ở phía trước.”
Cô nhìn Lý Văn Sinh, sau đó lại nhìn thoáng qua Lý Thiên Tú đang ngồi phía sau anh ta, rồi chủ động mở miệng đưa ra ý kiến về việc hợp tác.
“Trước đây cô Lý Thiên Tú có đến tìm tôi nói muốn cùng Lâm Thị chúng †ôi cùng nhau hợp tác, kêu chúng tôi cứ đưa ra các yêu cầu, vậy không biết hôm nay anh nhìn thấy những yêu cầu bên chúng tôi có ý kiến gì không?”
Khảo sát cũng khảo sát xong rồi, từ văn hóa doanh nghiệp của Lâm Thị, các bộ phận sản xuất và thậm chí cả nhà máy của Lâm Thị đều đã xem qua một lần và nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu đã tới đây còn nói không hợp tác thì nghe có buồn cười không cơ chứ?
“Những yêu cầu bên công ty của cô tôi đã nộp lên tổng bộ chờ xem xét.”
Lý Văn Sinh mỉm cười.
“Tôi chỉ là một giám đốc bộ phận nho nhỏ chưa có quyền quyết định một chuyện hệ trọng như thế, chỉ là tôi có hơi bất ngờ khi thấy điều kiện bên cô muốn mời bên phía công ty chúng tôi qua đây khảo sát, đã nhiều năm như vậy, Lâm Thị là người đầu tiên dám đưa ra yêu cầu với công ty chúng tôi.”
Lời này của anh ta cũng không biết có ý tứ gì.