Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1849




“Ngồi lên đi.”

Giang Ninh nói.

Phương Thu hít sâu một hơi, xoay người, ngồi vào vị trí chủ nhân, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, tựa hồ thoáng cái, thay đổi một người, khí thế kinh người!

“Bắt đầu từ hôm nay: “

Giang Ninh cao giọng nói: “Phương Thu, chính là chủ nhân mới của nhà họ Phương!”

Ánh mắt của anh như ngọn đuốc, nơi đi đến, tựa hồ có thể đốt người sống đốt đến chết!

“Nếu ai có ý kiến, hiện tại người đó có thể đứng lên rời khỏi đây ngay bây giờ “

Ai dám có ý kiến?

Phương Đông ngã xuống đất?

Hay là Phương Hồng Sơn đang vẻ mặt không cam lòng đến nghiến răng nghiến lợi?

Hoặc là, là mấy người đứng ở đó, cả người căng thắng ngay cả hô hấp cũng không dám thở hổn hển nhất là mấy vị trưởng lão nhà họ Phương.

Giang Ninh chính là cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng không dám có ý kiến!

“Nếu không có ý kiến, vậy thì cứ quyết định như vậy.”

Giang Ninh giống như tự nói chuyện, hoàn toàn không để ý ý kiến của những người nhà họ Phương này.

Bọn họ đích xác có thể đưa ra ý kiến, nhưng Giang Ninh chỉ có một lựa chọn chính là cự tuyệt ý kiến của bọn họ.

Anh nhìn Phương Thu một cái, Phương Thu lập tức hiểu được ý tứ của Giang Ninh.

Thân là chủ nhân, từ giờ khắc này trở đi, anh ta chính là chủ nhân nhà họ Phương!

Thân là dòng họ lánh đời, chủ nhân nhà họ Phương, Phương Thu có quyền lợi của mình, càng phải thực hiện trách nhiệm của mình.

“Phương Đông!” Cả nhà tải ứng dụng truyện hola đọc tiếp nhé!

Anh ta nghiêm chỉnh nói: “Quỳ xuống! “

Mặt Phương Đông nhất thời trở nên đỏ lên.

Tân quan nhậm chức có ba ngọn lửa, ngọn lửa đầu tiên này, liền thiêu đốt trên đầu mình?

“Phương Thu, anh…”

“Tôi là chủ nhân!”

Phương Thu quát: “Gọi thẳng tên chủ nhân, Phương Đông, cậu thật to gan! “

“AnhI “

Phương Đông mặt đỏ tai hồng, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, Phương Thu thật lớn uy phong mà, vừa mới lên chức chủ nhân, phì, mình còn chưa thừa nhận anh ta chính là chủ nhân, dựa vào cái gì!

“Cậu có quỳ không?”

Ánh mắt Phương Thu liếc nhìn chằm chằm Phương Đông, thanh âm lạnh lùng.

“Chủ nhân là anh, tôi không chấp nhận!”

Phương Đông nhìn Phương Thu một cái, lại nhìn Giang Ninh, căn răng, cơ hồ là rống ra: “Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng không thừa nhận!”

Không cam lòng?