Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 183




Qua một lúc sau, Giang Ninh cũng sắp ngủ thiếp đi thì giọng nói như tiếng muỗi kêu của Lâm Vũ Chân mới truyền đến.

Giang Ninh lập tức hết buồn ngủ.

Hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội như Vậy, lập tức đứng lên và cuốn chăn lại, nghiêng người nằm ở bên cạnh Lâm Vũ Chân.

Chỉ một thoáng, mùi đàn ông phả vào mặt có hơi nóng, làm cho mặt Lâm Vũ Chân ửng hồng.

Cô theo bản năng lùi lại một chút, nhưng giường chỉ lớn như vậy, cô đã dịch sát vào tường rồi, hai người chỉ cách nhau có cái chăn!

Trong bóng tối, cô thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng do Giang Ninh thở ra!

“Anh… Không được phép nhúc nhích!”

Lâm Vũ Chân cần răng.

Nếu lúc này bật đèn, Giang Ninh chắc chắn có thể thấy được mặt của Lâm Vũ Chân đã sớm đỏ như trái táo vậy.

“Ừ, anh không động”

Giang Ninh nghiêm túc nói.

Đây đã là bước tiến vĩ đại rồi, Giang Ninh cũng không.

muốn lập tức vượt qua nhiều như vậy, làm cho Lâm Vũ Chân khẩn trương mà sợ hãi.

Hắn lấy chăn cuốn mình lại giống như con tằm và không nhúc nhích.

Lâm Vũ Chân lén nhìn trộm về phía anh, mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm sao mình lại đồng ý chứ? Trai đơn gái chiếc ngủ ở trên một cái giường, bây giờ phải làm thế nào đây?

Nhưng cô cũng không thể để cho Giang Ninh ngủ trên sàn nhà nữa, cho dù đã tháng tư, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh đấy.

Lâm Vũ Chân đang rầu rĩ lại có chút hối hận, nhưng bây.

giờ cô không có cách nào đổi ý được nữa. Lại nói tiếp, hai người còn là vợ chồng đấy. Bọn họ ngủ chung một chỗ, hình như cũng có thể được mà.

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ miên man, do dự lại khẩn trương, sợ Giang Ninh sẽ không nhịn được mà đột nhiên nhào tới, vậy mình nên làm gì? Mình nên nghe.

theo, hay là chống lại?

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, bên tai đã đã có tiếng.

hít thở đều đặn lại rất khẽ của Giang Ninh.

Không ngờ người này lại ngủ thiếp đi rồi!

Suốt đêm không nói chuyện.

Sau khi trải qua chuyện Lâm Cường làm ầm ï như vậy, không những không có phá hủy được Lâm Văn, trái lại làm cho danh dự của Lâm Văn và tập đoàn Lâm thị tăng lên rất nhiều.

Bất kể là thương hiệu cá nhân hay văn hóa của doanh nghiệp đều được bên ngoài nhìn với ánh mắt khác.

Lâm Tiêu bị thu xếp viện dưỡng lão tốt nhất ở thành phố Đông Hải, có người chuyên chăm sóc. Lâm Văn qua thăm vài lần mới yên lòng, Tô Mai thỉnh thoảng còn có thể nấu canh đưa qua, mỗi lần đều khiến cho Lâm Tiêu cảm động tới mắt đỏ hoe chực khóc.

Con dâu tốt như vậy, trước đây ông cụ đúng là mỡ heo.

che mắt, không cố gắng đối xử tốt với người ta!

Mà Lâm Cường bị phạt tù, bị xử mười hai năm!

Ngay ông ta bị đưa vào nhà tù, anh Cẩu có đi qua một chuyến.

Ở trong nhà tù này thật ra có không ít người quen biết trong giới. Anh Cẩu mang theo rất nhiều thuốc lá ngon và hoa quả, đi thăm những người quen cũ, chỉ vào Lâm Cường và nói một câu, người này trêu chọc đại ca tôi.

Cũng không cần phải nói nhiều, cuộc sống tương lai của Lâm Cường chắc chắn sẽ không dễ chịu lắm.

Vu Phóng liên tiếp hai lần ra tay đều thất bại thảm hại, làm cho anh ta rất tức giận nhưng nhất thời không tìm được cách nào.

Lâm Phong chạy mất, anh ta cũng không muốn giữ kẻ vô dụng như gã lại làm gì.

Anh ta không giế t chết được Giang Ninh thì không có cách nào trút được cơn giận trong lòng ra, càng không có cách nào ăn nói với người trong nhà!

“Rốt cuộc tới lúc nào thì các người mới có thể ra tay chứ?”

Vu Phóng không thể nhịn được nữa: “Lại không phải là một thành phố Đông Hải sao? Các người ở tỉnh, tại sao.

phải sợ bọn họ chứ?”

Bây giờ, điều duy nhất anh ta có thể gửi gắm hy vọng là thông qua con đường của giới xã hội đen để giế t chết Giang Ninh Bây giờ nhà họ Kim cũng không còn tiếng nói nữa, bọn họ đang cố gắng tìm bác sĩ nổi tiếng để chữa chân cho.

Kim Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi tới Đông Hải, anh ta chỉ có thể tự mình báo thù cho mình.

“Vẫn chưa tới lúc”

Câu trả lời của đối phương vẫn vậy: “Không biết rõ bối cảnh của Hoàng Ngọc Minh thì không ai dám động vào.