Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1811




Đất Đông Hải này đâu phải là nơi để gây rắc rối Tư Mã Tuyền không dám nghĩ nhiều như vậy, lập tức đi ra ngoài, ngoài cửa lớn võ quán Cực Đạo có mấy chục người đang chản ở cửa, trận địa sẵn sàng đón quân địch, mà ở cửa, Tư Mã Cương đang đứng đó với vẻ mặt đẳng đăng sát khí!

“Đại trưởng lão!”

Tư Mã Tuyền vội vàng chấp tay: “Kính chào đại trưởng lão!”

Ông ta không khỏi có chút lo lắng.

Xung quanh võ quán Cực Đạo đều là người của Giang Ninh, phải đến hàng trăm ngàn người!

Không cần quá năm phút nơi này sẽ bị bao vây, đến lúc đó đừng nói là ông ta, cho dù là đại trưởng lão Tư Mã Cương cũng sẽ đều phải chết ở trong này.

Ông ta đã thực sự tự mình trải nghiệm sự thống nhất và sức mạnh của Đông Hải.

“Không phải anh bị nhốt sao?”

Nhìn thấy Tư Mã Tuyên đi ra Tư Mã Cương liền cau mày, ông vội vàng vất vả đi tới đây, vậy mà không ngờ Tư Mã Tuyền lại được tự do.

*Đại trưởng lão, Giang Ninh vẫn chưa hạn chế tự do của chúng tôi…”

“Không nhốt anh thì vì sao anh không trở về núi Chung Naml”

Tư Mã Cương lập tức quát lớn, căn bản không cho Tư Mã Tuyền cơ hội giải thích.

Sắc mặt ông ta nhất thời trầm xuống.

Tư Mã Tuyền ở trước mắt đâu có giống như bị giam cầm, được ra vào tự do mà ông ta lại lưu luyến đất Đông Hải này, không trở về núi Chung Nam, chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đủ khiến nhà họ Tư Mã mất mặt sao.

“Đại trưởng lão bớt giận!”

Tư Mã Tuyền càng thêm lo lắng, ông ta đã nghe thấy người bên cạnh mình gửi tin tức tới, nói là sắp tới sẽ có một lượng lớn người đến đây.

“Xin đại trưởng lão hãy bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, nghe tôi giải thích”

Ông ta vội vàng tiến lên, chắp tay cung kính nói: “Đại trưởng lão, Giang Ninh vẫn chưa giam giữ nhóm chúng tôi, nhưng không cho phép chúng tôi rời đi, cho nên…

“Bốp”

Tư Mã Cương căn bản không hề nghe, giơ tay ra giáng thẳng một cái tát, tát cho Tư Mã Tuyền phải lui lại vài bước.

“Anh còn có mặt mũi nói chuyện sao!” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé! trang cũ bị chặn rồi!

Không bị giam lỏng, ra vào tự do mà vẫn còn ở lại Đông Hải không nói, còn lôi Giang Ninh ra làm cái cớ.

Chẳng lẽ không biết Tư Mã Cao chết ở trong tay Giang Ninh, Tư Mã Hãng thì bị người của Giang Ninh phế bỏ sao?

Đối với nhà họ Tư Mã mà nói thì chính là thù sâu như biết Tư Mã Tuyền không nghĩ đến việc giế t chết Giang Ninh báo thù lại còn ở đây giải thích cái gĩ?

Cút ngay cho tôi!”

Mặt Tư Mã Cương đầy sát khí, ngẩng đầu nhìn đám người Đàm Hưng đứng ở cửa, không cam lòng: ‘Giao Tư Mã Hãng ra, tôi có thể cho mấy người chết thoải mái hơn”

Đàm Hưng cau mày khẽ gật đầu, Đàm Long phía sau lập tức xoay người tiến vào võ quán, nhưng chỉ một lát sau đã có một đám đông hơn trăm người trực tiếp vọt ra!

Đi đầu chính là Phương Thu!

Cho dù vết thương trên người còn chưa tốt hẳn nhưng anh ta vẫn đứng ngay hàng đầu, là đại sư huynh của võ quán Cực Đạo anh ta có trách nhiệm phải bảo vệ nơi này.

“Chỉ băng mấy thứ rác rưởi này mà cho là có thể ngăn cản tôi sao?”

Tư Mã Cương cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Tôi cho mấy người một cơ hội cuối cùng, giao Tư Mã Hãng ra, nếu không… đừng trách tôi độc ác.”

Vị này thế tới ào ạt, vừa đến đã giết người, thật quá tàn nhẫn.”

Đàm Hưng bình tĩnh nói: “Tư Mã Hãng đúng thật là ở chỗ chúng tôi, cũng ở bên trong đám người Tư Mã Tuyền. Bọn họ bây giờ bị giới hạn ở trong Đông Hải, Giang Ninh không đồng ý cho bọn họ đi thì bất luận là kẻ nào tới họ cũng không thể rời đi”