Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 181




Vu Phóng thật sự tức muốn hộc máu rồi!

Một Hứa Như Vân ban đầu vốn đã phải thành công lại nói thất bại là thất bại, làm cho anh ta uổng công cao hứng một đợt.

Lần này Lâm Cường tự mình ra mặt, thậm chí còn từng chuẩn bị cẩn thận như vậy, 1. nói là …

thể sai sót, có thể hoàn toàn đóng đính L: làm cho ông ta không còn nơi nào có thể sống yên ổn ở Đông Hải.

Nhưng kết quả thì sao chứ?

Bây giờ Lâm Văn tuyệt đối là người tốt, người quá lương thiện trong mắt người dân Đông Hải!

Anh ta có hắt nước bẩn thế nào cũng vô dụng, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy anh ta có ý xấu, muốn cố ý bôi nhọ Lâm Văn, điều này xem như đã khiến cho Lâm Văn trực tiếp nảm giữ thân phận bất bại.

Vu Phóng hít sâu mấy hơi vẫn không thể nào ép xuống cơn giận.

Mà trên mặt Lâm Phong ngồi dưới đất lại hiện ra màu đỏ, năm dấu tay đỏ tươi in trên mặt gã, gã che ngực đau đến mức nói không ra lời.

Trong lúc đó, ở cổng đài truyền hình, Lâm Cường giống như một con chó nằm co quắp trên mặt đất, quần áo trên người đã rách nát kèm theo vô số dấu chân.

Đoàn người phẫn nộ tản ra, ông ta vẫn co người ở đó.

Khi nghe được có tiếng bước chân, ông ta cúi đầu liên tục nói: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mài”

Mãi một lúc lâu vẫn không thấy quyền cước rơi vào trên người, lúc này Lâm Cường mới len lén ngẩng đầu lên.

Lâm Văn đang đứng trước mặt ông ta!

“Cậu..

Vừa nhìn thấy Lâm Văn, Lâm Cường lập tức nổi giận. Ở trong mắt ông ta, Lâm Văn trước sau chỉ là một nhân vật nhỏ, từ trước đến nay không có tư cách khiến ông ta phải để mắt tới.

“Lâm Văn! Cậu dám hại tôi!”

Lâm Cường tức giận gào thét và muốn đứng lên chất vấn, ông ta làm sao ngờ được Lâm Văn lại trực tiếp giơ chân đá mạnh vào trên mặt Lâm Cường.

“Súc sinhI”

Lâm Văn hiếm khi nổi giận, cũng không nhãn nhịn không chịu ra tay như trước kia nữa.

Ông hận không thể đá chết Lâm Cường – kẻ thậm chí không bằng heo chó này!

Một đá này đã đá cho Lâm Cường lăn một vòng trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi và liên tục kêu lên thảm thiết…

“Cậu… cậu dám đánh tôi?”

Lâm Cường sợ hãi kêu lên, muốn xoay người đứng dậy để đánh lại, nhưng khi nhìn thấy đám người Giang Ninh đứng phía sau Lâm Văn thì lập tức không dám động nữa.

Đám người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đứng ở bên cạnh lại không hề ra tay, bọn họ cũng không cần ra tay.

“Lâm Cường, anh đúng là đồ súc sinh!”

Lâm Văn không hề khách sáo: “Ba đối xử tốt với anh như vậy, không ngờ anh có thể nhẫn tâm đối xử tàn nhãn với ông ấy! Anh có còn là con người nữa không!”

Lâm Cường che miệng không nói lời nào, ánh mắt lại đầy thù hận.

Cảnh sát nhanh chóng tới nơi. Lâm Cường bị dẫn đi. Ông ta đã âm thầm thực hiện rất nhiều hoạt động phạm pháp, trải qua chuyện lần này còn bị không ít người đứng ra vạch trần. Bây giờ ông ta bị bắt đi vào trong tù, muốn ra nữa thì chỉ sợ đã là chuyện của mười mấy năm sau.

Lâm Văn không hề thông cảm, chỉ cảm thấy báo ứng này tới quá muộn.

“Chúng ta đi vào trong đi.”

Lâm Văn bước nhanh vào trong. Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi theo sau lưng ông. Lúc này ông tuyệt đối mới là nhân vật chính, Giang Ninh cũng hiểu đúng mực.

Phòng livestream đã dừng truyền hình trực tiếp, nhưng Lâm Tiêu vẫn đang ở đó.

Ông cụ ngồi ở trên xe lăn lại giống như một con vật nuôi bị vứt bỏ, trên gương mặt đầy tuyệt vọng. Nếu có thể tự sát, chỉ sợ Lâm Tiêu sẽ không hề do dự.

Mấy nhân viên công tác cũng không biết nên làm gì.

Lâm Cường đã chạy mất, bọn họ phải xử lý thế nào về ông cụ này đây? Bọn họ cũng không dám tùy tiện động.

vào ông cụ được.

“Bại”

Lâm Văn xông vào, thấy dáng vẻ giống như tro tàn của Lâm Tiêu thì mắt chợt đỏ hoe, đi tới và ngồi xổm trước.

mặt ông cụ, đôi môi run rẩy: “Ba… sao ba lại thành thế này?”

Cho dù ông từng hận, từng buồn bực, nhưng cụ già trước mắt này trước sau vân là ba của ông.

Lâm Văn không quen được những điều Lâm Tiêu đối xử với ông khi còn bé, ông cụ đã bảo vệ ông, chăm sóc ông, thậm chí bán máu đổi tiền cho ông đi học…

Thấy Lâm Văn, môi Lâm Tiêu giật giật. Ông cụ không thể nói được, điều duy nhất có thể là giơ tay ra, liều mạng muốn nắm lấy tay của Lâm Văn.

Lâm Văn lập tức nắm tay ông cụ: “Ba… ba xin lỗi.”

“Ba… ba… sai, sai rồi”

Hai hàng nước mắt của Lâm Tiêu rơi xuống, cố gắng nói: “Xin… xin… lỗi!”