Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1800




Giang Ninh đi tới cửa, Phương Thu lại gọi anh lại: “Cảm ơn”

Không có Giang Ninh, có lẽ đến nay anh ta vẫn chưa hay biết gì, còn không có cách nào nhận lại mẹ ruột của mình, còn đang nhận giặc làm cha…

Giang Ninh không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái, quay người rời đi.

Lúc đó, Phương Uy trở về Chung Nam sơn Nhà họ Phương.

Trong lòng ông ta còn có chút sợ hãi.

Vùng cấm Đông Hải Đúng thật là rất đáng sợ!

Cho dù thực lực có vượt qua cấp bậc đại tông sư đi chăng nữa thì ở trong một tòa thành thị như vậy, cũng đừng hòng toàn thân trở ra Toàn dân ai cũng là binh, cảm giác mà Đông Hải mang đến cho ông ta chính là như thết Bất luận kẻ nào tiến vào đều sẽ như là rơi vào một vòng xoáy khống lô, muốn đi ra, gần như không có khả năng, “Gọi Phương Hồng Sơn đến cho tôi!”

Phương Uy tức giận nói.

Gia chủ, trưởng lão Hồng Sơn đang bế quan, nói ông ấy.

Phương Uy đứng bật lên, sắc mặt lạnh lẽo tới tận cùng: “Ông ta không tới gặp tôi, vậy thì tôi sẽ đi tìm ông ta!”

Nói xong, Phương Uy trực tiếp đi về phía nơi ở của Phương Hồng Sơn.

Giờ phút này, Phương Hồng Sơn vẫn đang luyện công ở trong phòng.

của mình, những ngày này đều không hề ra ngoài, đến cả cửa lớn cũng không bước ra một bước.

Từ đầu đến cuối ông ta đều đang chờ tin tức, muốn nhìn một chút tám dòng họ lánh đời, hợp tác đi đến Đông Hải, có thể lấy được mấy trang sách võ thuật.

Phương Hồng Sơn ngồi xếp bằng ở nơi đó, trước mặt có để một bàn trà, hương trà lượn lờ khắp nơi, tràn đầy toàn bộ phòng luyện công.

“Âm”

Đột nhiên, cửa phòng bị người đá một cái bay ra ngoài.

Xuyên qua ánh nảng, Phương Hồng Sơn có thể nhìn thấy Phương Uy.

đang đứng trước cửa phòng luyện công, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía mình, tràn đầy phản nộ.

“Xem như có là gia chủ đi chăng nữa thì khi muốn đi vào phòng của người khác, cũng nên gõ cửa trước mới đúng”

Phương Hồng Sơn không có bối rối chút nào, ngược lại là có chút tức giận, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Đừng làm cho người ta nói nhà họ Phương chúng ta là gia tộc không có lễ giáo gia phong.”

“Phương Hồng Sơn!”

Sát khí bùng nổ dữ dội trên mặt Phương Uy: “Chuyện của Đông Hải, chuyện của Giang Ninh, có phải ông đã biết từ trước rồi hay không?”

“Sau đấy cố ý giấu diếm không nói!”

Trên mặt Phương Hồng Sơn lộ ra vẻ không hiểu lắm “Gia chủ đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả”

Phương Hồng Sơn lắc đầu: “Từ lân trước tôi đi Đông Hải trở về, gia chủ vẫn luôn để tôi đóng cửa hối lỗi, suy nghĩ lại cho tốt, từ đó tôi đã không ra cửa nữa, chuyện của Đông Hải là như thế nào, tôi đã nói cho gia chủ biết từ sớm rồi”

“Ông khốn kiếp!”

Phương Hồng Sơn cười cười “Tôi nhớ ban đầu có chút tin tức, muốn nói cho chủ nhân biết, nhưng chủ nhân hình như cũng không cho tôi cơ hội mở miệng mà”

Ông ta ngẩng đầu nhìn Phương Uy, giống như cười mà không phải cười, làm cho sát khí trên khuôn mặt của Phương Uy càng sâu hơn!

“Cho nên”

Phương uy siết chặt nắm đấm: “Phương Hạ là do ông hại chết?