Ông ta chỉ tay về phía xung quanh, những đệ tử đứng xem, có những người thậm chí vừa mới vào cửa, ngay cả một chút kiến thức cơ bản về quyền cước cũng không biết nhưng vẫn có tư cách được xem quyền phổ!
Từ trước đến nay Giang Ninh chưa từng xem quyền phổ như một món đồ thuộc sở hữu cá nhân, mà vì có thể khiến cho sức mạnh của toàn giới giang hồ có thể tiến bộ, anh trực tiếp công khai quyền phổ.
Có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì đó là do thiên phú của từng người, võ quán Cực Đạo cung cấp nền tảng cho từng người, có thể phát triển đến mức nào là do cố gắng của mỗi người.
Sự rộng lượng của Giang Ninh, người bình thường khó mà hiểu được.
Diệp Sơn nhìn chảm chãm Phương Uy, lạnh giọng quá: “Tôi có thế nói cho các người biết, các người không thể nào mang quyền phổ đi được đâu!”
“Bởi vì, quyền phổ này không phải là của các người, quyền phổ là hy vọng của giới giang hồi!”
Sắc mặt ông ta nghiêm túc, chỉ tay về phía đám Dòng họ lánh đời ở phía sau Phương Uy.
“Muốn cướp đi hy vọng của những người trẻ tuổi, Diệp Sơn tôi sẽ là người đầu tiên không đồng Diệp Sơn tràn đầy khí thế, như thể bao nhiêu năm qua, ông ta chưa từng kích động đến như vậy, “Vậy thì để tôi xem xem ông có năng lực làm được điều đó không!”
Phương Uy gắn lên, lại một lần nữa mạnh mẽ lao về phía Diệp Sơn!
Ông ta không muốn nói nhiều.
Giải thích với đám tép riu trong giới giang hồ này không có chút ý nghĩa nào.
Ý nghĩa của quyển sách võ thuật như thế nào, Diệp Sơn sao có thể hiểu được?
Tâm mắt hạn hẹp của bọn họ căn bản không thể nhìn được những thứ cao siêu đó, càng đừng nói là hiểu được bí mật đẳng sau quyền phố sẽ khiến người ta kinh ngạc đến nhường nào.
Chỉ vì quyền pháp căn bản trên quyền phổ?
Nực cười!
Bọn họ mới chính là người có cái nhìn thiển cận!
Bang!
Bang!
Bang!
Hai người lại kịch liệt chiến đấu, trong võ quán không ngừng vang lên những âm thanh rên vang của nằm đấm khiến người ta sục sôi khí huyết!
“Âm vang!”
Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, nắm đấm của Diệp Sơn và Phương Uy va vào nhau, cả hai đều đồng loạt lui về phía sau vài bước.
Cánh tay Diệp Sơn khẽ run!
Nắm đấm cũng run lấy bẩy!
Đàm Hưng vừa nhìn đã biết, xương tay của Diệp Sơn gấy rồi.
Mà cánh tay của Phương Uy cũng run đến lợi hại, nhe răng thở hổn hển, có vẻ xương tay của ông ta cũng gãy rồi.
Cả hai người đều đánh nhau kịch liệt, mỗi một nảm đấm tung ra đều khiến đối phương không thế toàn mạng.
Vẻ mặt Phương Uy tràn đầy về không cam tâm, ông ta không ngờ Diệp Sơn lại điên cưồng như vậy, chấp nhận chuyện bị thương nặng để khiến ông ta cũng bị thương theo.
Trận này, ông ta không thua, nhưng cũng không thế thẳng!
Nếu cứ tiếp tục hai người đều sẽ gục mất.
Nhưng Diệp Sơn có thể ngã xuống chứ Phương Ly thì không, ông ta càng không thể nhận thua!
Thua rồi, quyền lên tiếng của nhà họ Phương sẽ mất đi mấy phần, ông ta làm sao có thế chấp nhận được chuyện này.
“Thật không ngờ, ông cũng có chút tài đấy!
Phương Uy khế khởi động cánh tay còn lại: “Không muốn sống nữa đúng không?”
“Ông không cần mạng nữa thì tôi cũng không căn!”
Diệp Sơn hít sâu một hơi, cảm thấy nắm tay truyền tới một trận đau nhói, nhưng trong nháy mắt đã cố kìm lại, phải chiến đấu, phải chiến đấu tới cùng!
Cho dù có phải chết, ông ta cũng phải bảo vệ hy vọng và tôn nghiêm của giới giang hồ.
Phương Uy có chút do dự.