Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1781




Sắc mặt anh ta hùng hổ khí thế muốn giết người.

Nhìn chằm chằm về phía Phương Uy ở phía đối diện, căm hận vì người lên sàn đấu lúc này không phải là Phương Uy để anh ta có thể tự tay làm thịt tên khốn kiếp đó!

Thấy Phương Thu lên, Phương Uy khế nheo mắt lại, không nói gì.

Mà Đàm Hưng muốn ngăn Phương Thu lại thôi.

Ông ta biết Phương Thu thật sự rất tức giận, ánh mắt đong đầy hận thù và sát ý, như thể sắp nghẹn không chịu nổi nữa, muốn bùng nổ tới nơi rồi!

“Thân là người của dòng họ lánh đời, bây giờ lại vào giới giang hồ, anh không cảm thấy mất mặt hay sao?”

Trưởng lão của gia tộc Tư Mã thở dài một hơi, lắc đầu với vẻ mặt thất vọng.

Trong mắt ông ta, người của dòng họ lánh đời và người trong giới giang hồ không cùng cấp bậc, bọn họ sớm đã thoát ra, tách biệt với giới giang hồ rồi.

Phương Thu chuẩn bị xong tư thế, ánh mắt trở nên sắc bén!

Một tay nâng lên, một tay đẩy ngang, là tư thế mở đầu của thái cực quyền!

“Đời này của tôi, chuyện mà tôi cảm thấy mất mặt nhất chính là đã từng cho rằng mình là người nhà họ Phương!”

Phương Thu đột nhiên tức giận quát lên, cả người chấn động.

Bước chân của anh ta cử động, nhưng thể đang quét lá rụng, bước đi như băng, bàn tay vừa lật đã hóa thành quyền chưởng, vừa cứng rắn lại vừa mềm mại, lao về phía trưởng lão nhà Tư Mãt “Bang!”

“Bang!”

“Bang!”

Có điều vừa đối mặt hai người đã giao thủ mười mấy chiêu!

Tốc độ của Phương Thu không nhanh, nhưng mỗi chưởng đều mang một sức mạnh và nhịp điệu độc đáo, đôi chân anh †a như bước trên một sơ đồ thái cực quyền, êm ả như thủy ngân!

“Anh ta đã thức tỉnh rồi!”

Sư phụ Trần thái cực lão tông sư ngồi ở phía sau nhịn không được mà nói.

Mấy ngày nay, bọn họ đều dạy dỗ Phương Thu như đệ tử của chính mình.

Không hề do dự!

Ngày này cũng ép Phương Thu đạt tới giới hạn, để anh ta thay đổi nhận thức so với trước đây, bắt đầu lại từ đầu.

Quyền cước chưởng pháp, suy luận thấu hiểu rồi!

Đây cũng là suy nghĩ của Giang Ninh.

Giờ phút này, Phương Thu vô cùng tức giận, vẻ mặt đăng đẳng sát khí, nhưng lại cảm giác được rõ ràng, anh ta rất trầm ổn.

Vừa mở đầu bằng thái cực quyền, cả người anh ta vút qua, nhưng lại không giống như rồng hổ bước đi mà ngược lại vô cùng uyển chuyển, từng bước từng bước đều nhẹ nhàng như băng.

Bang!

Trưởng lão nhà Tư Mã hừ một tiếng, không chút để ý.

Trong mắt ông ta, loại vãn bối như Phương Thu, không có tư cách để ông ta động tay!