Để bọn họ vì muốn có được quyền phổ mà liên thủ với nhau.
Bọn họ đều tới thì tốt rồi, đỡ khiến anh phải tới tìm từng nhà.
Giang Ninh đứng dậy, A Phi lập tức đi theo.
“Em không cần phải tới võ quán đâu”
Giang Ninh liếc mắt nhìn anh ta rồi nói: “Anh tự mình ra tay”
“Thế em làm cái gì đây?”
A Phi vội vàng hỏi.
“Phong tỏa thành phố!”
Giang Ninh nói rồi bèn cất bước rời đi, mà A Phi, cả người đột nhiên khí thế bừng bừng.
Đóng cửa đánh chó!
Tám gia tộc lớn, đừng hòng chạy thoát!
Cùng lúc đó.
Võ quán Cực Đạo!
Tám gia tộc liên thủ, chỉ cần nhìn cũng thấy toàn cao thủ, vì vậy khiến người ta không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Trưởng lão của các gia tộc, ai nấy đều có sức mạnh cấp đại tông sư.
Mà trong võ quán Cực Đạo, Đàm Hưng, Diệp Sơn, bát cực quyền đại tông sư sư phụ Vu, thái cực quyền đại tông sư phụ Trần, cho dù có thêm cả Phương Thu thì cũng chỉ có năm người.
Phương Uy ngồi ở một bên, cả người ngồi thẳng, nhìn mấy người ở phía đối diện, vẻ mặt rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường.
Nếu như chỉ có một gia tộc đến, đúng là sẽ rất khó để một lúc phái ra bảy tám cao thủ đứng đầu cấp bậc đại tông sư, nhưng tám gia tộc liên thủ với nhau, mỗi nhà một người là để để nghiền nát võ quán Cực Đạo rồi.
“Các vị, ván đầu tiên, ai lên đây?”
Phương Uy đương nhiên sẽ không lên sàn đầu tiên.
Nếu nhà họ Phương của ông ta đã là người cầm đầu, ông †a đương nhiên phải có sự chuẩn bị tốt.
Ông ta quét mắt nhìn xung quanh một vòng, không có ai lên tiếng, Tư Mã Hằng ngồi ở bên cạnh lập tức ra hiệu ánh mắt cho trưởng lão của gia tộc Tư Mã.
“Đương nhiên là gia tộc Tư Mã tôi lên trước rồi”
Trưởng lão của gia tộc Tư Mã đứng lên, khẽ vuốt râu dài, nhìn thoáng qua về phía đối diện: “Tôi sẽ vì mọi người chiến đấu trận đầu tiên!”
Ông ta trực tiếp đi lên chính giữa sàn đấu, khẽ hừ một tiếng.
“Ai lên nào!”
Ông ta cố ý la lớn, muốn để toàn bộ người trong võ quán Cực Quyền nghe thấy.
Khí thế bức người!
“Tôi!”
Không đợi Đàm Hưng mở miệng, Phương Thu lập tức nhảy lên, anh ta không chịu nổi nữa rồi.