Anh ta lập tức kinh hãi, há to miệng muốn nói gì đó nhưng nắm đấm của Diệp Sơn đã vung tới!
Bang!
Phương Thu lại một lần nữa ngã xuống đất, mở mồm thở hồng hộc, anh ta thật sự không đứng lên nổi nữa rồi, ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm thấy linh hồn cũng sắp bị rút đi rồi.
Con mẹ nó sao lại chết tiệt vậy chứ.
“Không được rồi, không được rồi”
Phương Thu lắc lắc đầu: “Thật sự không lên nổi nữa rồi”
Lời anh ta vừa nói ra, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân!
“Thật là không ngờ, người của nhà họ Phương mà cũng có thể rơi vào tình cảnh này!”
Nghe được giọng nói này, vẻ mặt Phương Thu lập tức thay đổi, anh ta ngẩng đầu, không ngờ đó lại là Phương Uy, cả người anh ta tức khắc nhảy dựng lên, vẻ mặt hăm hằm sát khí!
Trong nháy mắt, anh ta không còn chút cảm giác mệt mỏi nào, cả người như thế được tiêm thêm máu gà, nhìn chằm chằm Phương Uy, hận không thể lập tức gi ết chết ông ta!
Phương Uy nhìn theo ánh mắt Phương Thu, khẽ nheo mắt lại nói: “Phương Thu, lá gan của anh không nhỏ đấy, dám dùng ánh mắt này nhìn tôi”
“Các người là ai!”
Phương Thu không nói gì, Đàm Hưng quét mắt nhìn thoáng qua, lớn tiếng quát.
Phía sau Phương Uy có rất nhiều người, ai nấy đều toát ra những hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên có thể thấy sức mạnh không hề yếu.
Ít nhất mỗi người đều có cấp bậc đại tông sư!
“Phương Uy!”
Phương Thu đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy.
Anh ta không gọi là ba, mà trực tiếp gọi thẳng tên của Phương Uy.
Không có một chút kính trọng nào.
Nghe thấy cái tên này, Đàm Hưng lập tức phản ứng lại.
Bọn họ không ngờ người của dòng họ lánh đời, mấy tên này… lại trực tiếp tới Đông Hải?”
Nhìn những người phía sau Phương Uy, có vẻ sức mạnh không hề yếu, so với Phương Hồng Sơn lúc trước cũng không hề kém, chuyện này tuyệt đối không thể nào, nếu như đều là người của nhà họ Phương, vậy có nghĩa là…
Đàm Hưng trao đổi ánh mắt với Diệp Sơn, những tông sư khác cũng lập tức hiểu ra.
Rất nhanh, xung quanh võ quán đã có rất nhiều người bao vậy.
“Phương Thu, dám gọi thẳng tên thật của tôi, anh đúng là đại nghịch bất đạo”
Phương Uy nheo mắt lại cho anh lá gan đấy hả?”
“Đừng có giả vờ giả vịt nữa!”
Phương Thu giận dữ rống lên: “Phương Uy, tôi không phải con trai ông, ông đừng có hòng mà lừa tôi nữa!”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Uy thay đổi, quả nhiên, tên Phương Nhiễm kia đã biết tất cả, ông ta còn tưởng rằng Phương Nhiễm không biết.
Ông ta nhìn chằm chằm Phương Thu, nhìn một lúc, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ sát khí, u ám không thôi.