Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1753




“Anh biết là được rồi”

Ánh mắt của cậu ta nhìn người đó khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là câu nói vừa rồi của Tống Tiểu Vũ lại càng khiến cho tim của anh ta đột nhiên đập nhanh hơn, như là cảm thấy có điều gì không hay sẽ xảy ra vậy, nhưng lại không thể nào nói rõ được.

Đối với Tống Tiểu Vũ, một người mà bọn họ có thể dễ dàng nắm được thóp như thế thì có gì là đáng sợ chứ?

Ở vùng đất miền Bắc, kể cả là cao thủ lợi hại nhất ở đây cũng chỉ là cấp bậc tông sư mà thôi, cũng có là gì chứ?

Anh ta không hiểu là đang lo lắng điều gì nữa, nhưng mà cái cảm giác này, không hiểu sao lại không thể nào gạt bỏ đi được.

Anh chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào Tống Tiểu Vũ để tránh việc cậu ta có hành động nào khác thường, nhưng mà Tống Tiểu Vũ thì chỉ trong nháy mắt đã trở nên không còn lo lắng điều gì nữa, chỉ im lặng ngồi đó, lại còn tự pha cho mình lại một ấm trà khác.

Điềm tĩnh như không có chuyện gì.

Đồng thời cũng lúc này.

Ở nhà họ Giang.

Là một trong ba dòng họ hào môn giàu có nhất ở miền Bắc hiện nay, địa vị của nhà họ Giang có thể nói là cao nhất lúc này.

Không phải là vì thực lực tổng thể của nhà họ Giang là mạnh nhất, thực tế là nhà họ Giang hiện nay là bọ Giang Ninh và Lâm thị ảnh hưởng nhiều hơn, Giang Đạo Nhiên đã dốc ra rất nhiều sức lực để ủng hộ các hoạt động từ thiện của Lâm thị.

Danh tiếng của nhà họ Giang ở miền Bắc này càng ngày càng tốt hơn, gia tộc quyền thế của ông giàu có là về nhân phẩm và tinh thần trách nhiệm!

Hạ Lâm Bắc và Giang Đạo Nhiên đang ở trong sân chơi cờ, còn Yến Xích Nam thì ngồi ở bên cạnh xem.

“Rầm!”

Cổng lớn bị người ta đá bật tung ra.

Hiện giờ có người dám đá cổng nhà họ Giang thì e là trong nước cũng không tìm thấy nổi một người.

Giang Hải ngẩng đầu lên nhìn, lông mày hơi nhíu lại, biết chắc chắn là có người đến đây sinh sự.

Anh ấy đưa mắt nhìn ba người Giang Đạo Nhiên bọn họ thì vẫn chuyên tâm chơi cờ, hoàn toàn không thèm bận tâm đ ến chuyện này, anh ấy liền đi thẳng ra phía cổng, chặn mấy người đang muốn đi vào lại.

“Các người là ai? Có biết nơi này là nơi nào không hải!”

“Là nhà họ Giang đúng không?”

Tư Mã Cao cười híp cả mắt lại, nói: “Vậy thì không sai rồi, tôi chính là đến tìm nhà họ Giang”

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người Giang Đạo Nhiên, bọn họ vẫn hoàn toàn chuyên tâm chơi cờ, hoàn toàn không thèm để ý gì đến mình, trong lòng tỏ ra có chút không vui, nhưng trên mặt thì hoàn toàn không hề biểu lộ ra, vẫn là một gương mặt tươi cười.

“Tránh ra”

Ông ta đưa mắt nhìn Giang Hải: “Loại tôi tớ không có tư cách nói chuyện với tôi.”

Nói xong, ánh mắt của ông ta lướt qua, cuối cùng dừng lại ở trên người của Giang Đạo Nhiên: “Ông chính là gia chủ của nhà họ Giang này phải không? Nghe nói ông và Lâm Vũ Chân, bà chủ của Lâm thị có quan hệ không hề tâm thường”

“Tôi đến là muốn hỏi một chuyện, nếu như tôi giết ông, đối với Lâm thị có ảnh hưởng gì lớn không?”

Tư Mã Cao hoàn toàn là vừa cười vừa hỏi.