Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1730




“Cậu tư, tôi phát hiện người của trưởng lão Hồng Sơn gần đây đã rời khỏi nhà họ Phương “

“Tôi để lại người quan sát, để mắt tới nhất cử nhất động của các trưởng lão trong gia tộc, tôi đã nhận ra mấy ngày nay thân tín của trưởng lão Hồng Sơn đã đi khắp nơi.”

Nam Sơn nở nụ cười ranh mãnh: “Trong nhà họ Phương này không chỉ có mình cậu tư tứ nhìn chằm chằm vào vị trí gia chủ, còn có người rõ ràng biết mình không có cơ hội nhưng cũng không bỏ cuộc.”

Sắc mặt Phương Đông trầm xuống.

Bất cứ ai muốn cạnh tranh với anh ta đều sẽ phải nhận kết cục giống như Phương Hạt!

“Ông ta đang làm cái gì?”

“Ông ta truyền tin tức về quyền phổ ra ngoài, định khiến cho Dòng họ lánh đời rối loạn, trong lúc đó sẽ đục nước béo cò!”

Nam Sơn nói: “Đây thật ra là một biện pháp tốt, có vài Dòng họ lánh đời có vẻ đã bắt đầu hành động.”

Thực lực của Giang Ninh rất mạnh, Đông Hải lại càng mạnh đến đáng sợ!

Trừ khi có đủ sức mạnh để giết Giang Ninh bằng một đòn duy nhất, nếu không mà muốn mạnh mẽ cướp đồ thì chỉ là làm nhiều công ít thôi.

Thậm chí chỉ cần hơi không cẩn thận thì cả mạng mình cũng phải mất.

Chỉ có thể dùng trí.

“Tôi nghĩ anh đã có biện pháp rồi, Nam Sơn, quả nhiên tôi không có nhìn lầm anh”

Phương Đông gật đầu.

“Cậu tư quá khen.”

Nam Sơn nói: “Chẳng qua là tôi muốn san sẻ thay cậu tư thôi”

“Điều quan trọng nhất bây giờ là theo dõi sự việc biến đổi cậu tư ạ”

Phương Đông ừ một tiếng.

Đúng thật là như thế.

Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là cắm đầu xông ra trước tiên, mà là tích lũy thực lực, chuẩn bị tinh thần chờ đợi thu hoạch thẳng lợi, khi đến thời điểm bọn họ mới là người xông ra đầu tiên!

Nếu Phương Hồng Sơn đã truyền ra tin tức về quyền phổ thì sẽ có những người khác đi tìm Giang Ninh gây phiền toái.

Chờ bọn họ hai hổ cắn nhau, con què con bị thương thì mới là lúc cậu ta ra tay.

Người thông minh nên làm chuyện thông minh.

“Phái người đến thanh lý đi, làm cho gọn gàng vào.”

Phương Đông liếc mắt nhìn thi thể Phương Hạ, hừ nhẹ một tiếng, trong ánh mắt không hề có một chút khổ sở và đau buồn nào, giống như là chỉ nhìn một người qua đường nào đó.

“Vâng, cậu tư yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt.”

Phương Đông rời đi, Nam Sơn vẫy tay một cái liền có vài người đi ra.

“Phịch…

“Phịch…”

Anh ta liên tiếp đám lên mặt họ vài cái, sau đó vỗ mạnh vào vai mình, máu đột nhiên tràn ra khóe miệng!

“Chúng tôi không kịp đến cứu viện, xin cậu hai tha tội”