Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1722




“Vùt “Vùt “vù”

Trong núi đột nhiên xuất hiện bốn người, trên người phát ra hơi thở mạnh mẽ, nhìn Giang Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Hôm nay, nếu anh không giao ra quyền phổ, chẳng những anh không thể đưa bà ấy rời khỏi đây, mà mạng của anh…”

“Phương Hại”

Phương Thu đột nhiên quát lớn, tức giận trừng mắt: “Mẹ mày, mày là đồ súc sinh!”

Phương Thu tức giận không thể kiềm được, tiến lên từng bước, sát khí tận trời!

Anh ta không thể nhịn được nữa.

Rốt cuộc Phương Hạ có biết mình đang nói cái gì hay không?

Ngay cả Phương Nhiễm mà anh ta cũng muốn giết?

Đó là cô ruột của bọn họ đấy.

“Phương Thu, mày đừng có mà đứng ngoài hóng hớt.”

Phương Hạ liếc mắt nhìn Phương Thu, vẻ mặt khinh thường: “Mày chẳng qua chỉ là cái thứ hàng tặng kèm, lẽ nào mày không tự mình hiểu lấy được à, không biết mình mấy cân mấy lạng à? Nhà họ Phương không có chỗ của mày, đừng dùng giọng điệu người nhà họ Phương nói chuyện với tao”

Anh ta nhìn chằm chằm Phương Thu, nói chuyện không hề khách khí.

“Chờ đến lúc tao làm gia chủ, người đầu tiên tao đuổi đi sẽ là mày”

Thân mình Phương Thu đều run rẩy.

Ngón tay anh ta chỉ vào Phương Hạ, cả giận nói: “Ngay cả cô ruột của mình mà anh cũng dám giết? Anh mà cũng xứng làm gia chủ nhà họ Phương à? So với…

Anh ta muốn nói ra Phương Uy nhưng từ đầu đến cuối vẫn nói không nên lời.

“Mày muốn nói là ba à?”

Phương Hạ cũng cười to: “Bụng dạ hẹp hòi chẳng phải quân tử, không có độc không phải là trượng phu! Phương Thu, cái gì mày cũng đều không hiểu, cho nên mày nhất định là một người thất bại!”

“Hôm nay không giao ra quyền phổ thì đừng có ai mong được rời đi”

Phương Hạ ra lệnh một tiếng bốn cao thủ đứng chung quanh liền trực tiếp ngăn lại đám người Giang Ninh, không cho bọn họ một chút cơ hội chạy thoát.

Không cần đoán cũng biết nhất định Phương Hạ còn bố trí những thứ khác, xung quanh đây giăng ra thiên la địa võng chính là vì không cho đám người Giang Ninh còn bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Dù bọn họ có giao ra quyền phổ thì cũng sẽ không thả cho rời đi!

Sự sỉ nhục anh ta phải chịu ở Đông Hải trước đây bây giờ phải trả lại gấp trăm ngàn lần.

“Quyền phổ có thể cho anh”

Giang Ninh lấy ra một tờ quyền phổ từ trong ngực, quơ quơ: “Một tay giao người, một tay giao quyền phổ”

“Giang Ninh, anh chưa có tư cách mặc cả với tôi”

Phương Hạ thản nhiên nói: “Những lời này có phải rất quen không?”

“Những gì trước đây anh nói với tôi bây giờ tôi trả lại cho anh đấy”

“Đưa quyền phổ cho tôi!”