Bà ấy không thể chờ được nữa.
Khi Phượng Hạ rời đi, cả người Phương Nhiễm đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, ước gì đêm nay mau chóng qua đi.
Làm sao bà ấy có thể ngủ được?
Đứa con trai mà bà ấy ngày nhớ đêm mong, giờ đây đang ở bên ngoài, ở chỗ của Giang Ninh.
Chỉ cần đến chỗ Giang Ninh, tới Đông Hải là có thể gặp con của bà ấy!
Đêm dài dằng dặc.
Tia sáng rắc qua cửa sổ nhỏ duy nhất chính là đồng hồ báo thức của Phương Nhiễm, cho đến khi phía chân trời sáng hẳn.
Toàn thân Phương Nhiễm đều cảm thấy hưng phấn.
Bà ấy siết chặt nắm đấm chờ Phương Hạ đến dẫn mình rời khỏi nhà họ Phương, rời khỏi núi Chung Nam.
Một phút bà ấy cũng không muốn chờ.
Mà Giang Ninh đã sớm nhận được tức Phương Hạ gửi tới.
Anh ta nói đã khuyên Phương Uy bằng lòng trao đổi Phương Nhiễm với Giang Ninh bằng một tờ quyền phổ, đồng thời còn nói Giang Ninh đưa như vậy là đủ rồi.
Đây là lời hứa của Phương Hạ với Giang Ninh.
Giang Ninh chẳng thèm quan tâm, dù nơi Phương Hạ hẹn không phải là Đông Hải mà là bên ngoài cửa núi Chung Nam.
“Phương Hạ này chắc chắn không có ý tốt!”
Anh Cẩu nói: “Em không tin anh ta!”
Lúc anh Cẩu tiễn Phương Hạ về, anh ta cứ suy nghĩ gì đó suốt dọc đường, nếu nói bụng dạ anh ta không xấu xa thì anh Cẩu không tin đâu.
“Mặt anh ta gian lắm trông chả giống người tốt chút nào”
Giang Ninh nở nụ cười, anh Cẩu học xem tướng từ lúc nào thế?
Là truyền kỳ thành phố đã dạy cậu ta sao?
“Yên tâm đi, nếu anh ta dám có ý đồ xấu, tôi sẽ dìm chết anh ta!”
Giang Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Phương Thu: “Cậu muốn đi chung không?”
Thân thể Phương Ninh khẽ nhúc nhích.
Giang Ninh muốn anh đi giết Phương Hạ sao?
“Cậu phải đi”
Chưa chờ Phương Thu đáp lời, Giang Ninh tự hỏi tự trả lời, trực tiếp đưa ra đáp án: “Chuẩn bị một chút đi, khởi hành ngay, giữa trưa đi đón người về!”
“Vâng!”
Nhóm người anh Cẩu lớn tiếng đáp.
Phương Thu không nói gì, anh ta muốn mở miệng hỏi anh †a đi theo làm gì, dù nói gì đi nữa, anh ta đi theo hình như không ổn lắm.
Nhưng anh ta vẫn không nói.