Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, còn thuận lợi hơn những gì anh ta tưởng tượng.
Rõ ràng, cho dù là một người cố chấp như Phương Uy vẫn cúi đầu trước quyền phổ, nhất là sau vài ngày nghiên cứu quyền phổ, anh ta biết mình phải nhanh chóng tìm được nhiều quyền phổ hơn.
Thời gian chẳng chờ đợi ai.
Khi Phương Hạ đi vào ngục tối, không ai dám ngăn cản anh ta.
Bên eo anh ta giắt một tấm thẻ bài đặc biệt tượng trưng cho Phương Uy!
Trước nay, nhà họ Phương vẫn do Phương Uy quyết định!
“Cô ơi”
Phương Hạ mở cửa và chào ngay tức khắc: “Cháu đến để báo cho cô biết một tin vuil”
“Cô có thể rời khỏi nhà họ Phương rồi!”
Phương Nhiễm lập tức đứng lên.
“Cháu nói cái gì?”
Bà ấy hỏi bằng giọng gấp gáp.
Đặc biệt là khi bà ấy suy đoán rằng Phương Thu là con trai của mình, bà ấy càng tha thiết muốn đến gặp Phương Thu để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không!
“Cô có thể rời khỏi đây à?”
Phương Hạ gật đầu: “Cô ơi, là thật, cháu đã thuyết phục ba rất lâu. Ông ấy suýt nữa còn muốn giết cháu”
Anh ta lắc đầu cười khổ, cố ý bày ra vẻ mặt nghĩ lại mà thấy sợ.
“Cô là cô của cháu, là em gái ruột của ba cháu, máu mủ tình thâm”
Phương Hạ xúc động nói: “Trong lòng ba cháu cũng không muốn để cô chịu tội như vậy, vì thế cuối cùng ba cháu đã đồng ý, ngày mai, ngày mai cháu sẽ dẫn cô rời khỏi núi Chung Nam”
Phương Nhiễm có chút kích động, nhưng bà ấy cố kìm nén †âm trạng của mình.
Bà ấy không muốn Phương Hạ nhìn ra bất cứ điều gì.
“Nhà họ Phương…”
Phương Nhiễm thì thào trong miệng, tâm trạng phức tạp, hốc mắt bà ấy thoáng đỏ lên.
Bà ấy lắc đầu không biết nên nói gì, ôm mặt khóc không thành tiếng.
“Cô ơi, đừng buồn nữa”
Phương Hạ hít sâu một hơi, an ủi: “Rời khỏi núi Chung Nam, cô có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không ai dám làm phiền hay quấy rầy cô nữa”
“Cô yên tâm, chỉ cần Phương Hạ cháu còn sống ngày nào, cô vẫn là cô của cháu. Ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói cháu biết, cháu sẽ không bỏ qua cho họ”
“Cháu ngoan”
Phương Nhiễm gật đầu, xúc động không nói nên lời.