A Phi đã đoán ra, nhưng chỉ là không nói mà thôi.
“Anh có thứ có thể dạy cậu ta thì hãy cứ dạy hết sức lực đi”
Giang Ninh nói: “Người khác thiếu cậu ta, để anh trả”
“Đại ca yên tâm đi, dù thăng nhóc này không học thì em cũng sẽ nhét vào trong đầu nó cho bằng được!”
A Phi khế nói: “Làm học trò của đại ca, nếu như quá kém thì coi sao mà đươc. đấy là mặt mũi của đai ca đấy nên em không cho phép chuyện đấy xảy ra được đâu”
A Phi đang nghĩ xem nên dạy bản lĩnh của mình cho Phương Thu như thế nào đây?
Phải bắt đầu từ đâu đây?
A Phi nghĩ đến bản lĩnh của mình, nghĩ tới đấy bỗng cảm thấy bản thân vui vẻ lắm, thì ra mình lại giỏi giang như vậy cơ à!
Dường như không có gì là làm không được cả, cái gì cũng có cả luôn!
Sao lại có nhiều ưu điểm vậy được cơ chứ, nhất thời anh cũng không biết nên truyền lại cho cậu ta như thế nào.
Ăn uống, chơi gái, hút thuốc… không đúng, phải gọi là kính nghiệp, là nghiêm túc, chuyên tâm và hoạt bát…
Giang Ninh không thèm để ý A Phi đang tự say mê chính mình đăng kia.
Anh đã nghĩ kĩ rồi, anh sẽ dạy hết tất cả những thứ mình biết cho Phương Thu, còn về chuyện Phương Thu có thể học được bao nhiêu, vậy thì phải xem bản lĩnh của chính bản thân anh ta rồi rồi.
Về phần những người khác, hẳn cũng sẽ nhìn mặt mũi anh, chỉ cần Phương Thu chịu học thì bọn họ cũng sẽ rất vui lòng mà dạy cho Phương Thu.
Bảy tám ông cụ có cấp bậc Đại Tông Sư siêu việt, tinh anh khắp mọi mặt, không chỉ là trên võ đạo mà còn có thể nói một trong bất kỳ lĩnh vực nào, chỉ cần Phương Thu muốn học, Giang Ninh đều có thể tìm thầy giỏi nhất trên thế giới về cho anh ta.
Đây là một kiểu truyền dạy lại cho những người đi sau, còn lợi hại hơn cách truyền dạy trong quá khứ.
Giang Ninh nhìn một hồi thì xoay người rời đi.
Anh biết Phương Thu cần có thời gian để tiếp nhận những chuyện xảy ra gần đây, vẫn còn cần thêm thời gian để chuẩn bị chắc chắn.
Giang Ninh không nói thẳng sự thật cho anh ta biết, mà để tự anh ta từ từ thích ứng nó.
Ít nhất, cởi bỏ thân phận người nhà họ Phương là chuyện đầu tiên mà anh ta phải làm.
Giang Ninh sẽ không cho phép Phương Thu nhận kẻ thù làm ba đâu!
“Đại ca, đợi em với!”
Thấy Giang Ninh đi, A Phi cũng vội vàng đi theo: “Em còn có việc muốn nói với anh nè, anh điều động cho em một chức vụ đi, chỉ cần không làm trợ lý của cái cô Tiểu Triệu kia thì kêu em làm gì cũng được!”
“Cậu tới Nhật Bản đánh người hay tới Trung Đông chỉnh đốn mấy thẳng lính đánh thuê đi nhé?”
“Muốn đi sang vùng biển Somalia cũng được luôn!”
“Đại ca, anh có nghe gì không? Mau cứu anh em chúng em đi”
Nhà họ Phương.
Hai ngày nay Phương Uy vẫn luôn luyện công, ở riêng trong phòng, một mình suy ngẫm tờ quyền phổ Phương Hạ mang về.