Bỗng nhiên đầu óc Phương Nhiễm bị chấn động một cái.
Tại sao Giang Ninh lại muốn đưa Phương Thu đi chứ?
Còn lấy Phương Thu để đổi Phương Hạ trở về nữa.
Bà ấy biết, trong mấy đứa con trai con gái nhà họ Phương, Phương Thu không được thương yêu gì, từ trước đến nay địa vị trong nhà vẫn luôn thua kém đám người Phương Hạ, bà từng nghe thấy một vài chuyện, nhưng từ trước đến nay, bà không để nó ở trong lòng.
Chỉ cảm thấy chắc chắn là do năng lực và thiên phú của Phương Thu kém so với những đứa khác, cho nên Phương Thu mới không được coi trọng.
Nhưng nghe thấy Phương Hạ nói người Giang Ninh đưa đi là Phương Thu, đột nhiên bà nảy sinh một cảm giác kỳ lạ!
Bà nhìn Phương Hạ, vẻ mặt không thể tin được, cố ý nói: “Phương Thu có thể đổi lại cháu à? Hình như địa vị của cậu ta kém xa cháu cơ mà.”
Ngoài miệng Phương Nhiễm đang hỏi nhưng trái tim thì lại đang đập thình thịch, đập loạn xạ kịch liệt!
Bà nhìn Phương Hạ chằm chằm, quan sát kỹ từng chút thay đổi trên gương mặt anh ta.
Nghe thấy Phương Nhiễm hỏi câu này, sắc mặt Phương Hạ hơi khinh thường, nhưng dáng vẻ đó cũng biến mất rất nhanh: “Đương nhiên cậu ta không thể nào so sánh được với cháu rồi, nhưng chí ít cậu ta cũng là người của nhà họ Phương, Giang Ninh đi đến nhà họ Phương một chuyến cũng không thể không mang ai đi được, ít nhất cũng phải đưa Phương Thu đi, nếu không lại bị làm khó làm dễ”
Phương Hạ mỉm cười: “Cô yên tâm đi, chỉ cần cô an toàn thì những thứ khác đều không quan trọng.”
Ý trong lời nói của anh ta chẳng che dấu chút nào.
Dù cho Phương Thu có chết bên ngoài thì anh ta cũng sẽ không để ý tí nào cả.
Nhà họ Phương cũng sẽ chẳng buồn để tâm đ ến.
Lúc này, Phương Nhiễm đã mơ hồ đoán được điều gì đó rồi.
“Giang Ninh là đồ đệ của Hà đạo nhân, nếu cậu ấy dám một mình đến nhà họ Phương để cứu bà ra, vậy chứng minh Giang Ninh rất mạnh, càng chứng minh cậu ấy không phải một kẻ chỉ có sức mà chẳng có mưul”
“Cháu định cứu cô ra ngoài bằng cách nào?”
Phương Nhiễm đè nén nỗi kích động trong lòng, nhìn chằm chằm về phía Phương Hạ, mở miệng hỏi anh ta.
“Cô đừng nóng vội, cháu đang nghĩ cách, nhất định sẽ cứu cô ra ngoài.”
Phương Hạ gật đầu: “Nhiều năm qua cô đã cực khổ nhiều rồi, cháu sẽ không để cô tiếp tục chịu khổ như vậy nữa, cô hãy tin cháu.”
Phương Nhiễm gật đầu, nắm tay Phương Hạ, vẻ mặt dịu dàng.
“Phương Hạ, cảm ơn cháu”
“Cô nói gì vậy chứ, cháu là cháu ngoại của cô, nếu như ngay cả việc bảo vệ cô mà cháu cũng không thể làm được thì sau này làm sao có thể làm chủ nhà họ Phương, bảo vệ cả nhà họ Phương được cơ chứ?”
“Cô hãy tin tưởng cháu, tin nhà họ Phương nằm trong tay cháu nhất định sẽ trở nên ngày càng tốt hơn!”
Phương Hạ không nói nhiều lời.
Anh ta cứ bảo đảm chính mình sẽ cứu Phương Nhiễm ra ngoài hết lần này đến lần khác, rồi vội vã rời đi.
Phương Nhiễm nhìn bóng lưng anh ta rời đi, từ đầu đến cuối, nhịp tim đập loạn vẫn chưa thể bình phục trở lại.