Điều này khiến cho Phương Đông vui sướng.
Chờ Phương Hạ trở về?
Hừ, cậu ta không có khả năng lại trở về!
Loại người như Giang Ninh sẽ không dễ dàng giữ lại tính mạng cho Phương Hạ, lại nói thêm, anh ta đã sắp xếp người ở trên đường chặn giết Phương Hạ.
Nếu Phương Hạ còn sống mà trở về núi Chung Nam, thì cậu ta phải chết ở bên ngoài.
“Ba, nếu như Giang Ninh không giữ lời hứa, giết Phương Hạ…”
Phương Đông ngừng một lúc, cố tình bày ra vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Uy: “Con nói là nếu như…”
Nghe vậy, Phương Uy biến sắc.
Ông ta không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Nhưng Giang Ninh dám sao?
Cái thằng điên đó, dám đánh Phương Hồng Sơn tơi bời, dám đánh Phương Hạ bị thương và nhốt lại, dám một mình đi đến núi Chung Nam, anh ta còn chuyện gì không dám làm?
“Không có nếu như!”
Không phải do Phương Uy nói, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói rất vang dội.
Thân thể Phương Đông run rẩy, quay đầu nhìn về phía cửa, không dám tin tưởng.
Phương Hạ, sao cậu ta có thể trở về được?
“Bal”
Phương Hạ bước nhanh vào phòng khách, quỳ trên mặt đất một cách cung kính rồi hành lễ: “Phương Hạ không phụ hi vọng của ba, đi đến Đông Hải đoạt lại được tờ quyền phổ, Giang Ninh bị con làm thương nặng rồi!”
Anh ta móc ra tờ quyền phổ mà Giang Ninh đưa cho từ trong túi, lúc này Phương Uy lập tức mừng như điên.
“Thật sự là quyền phổ!”
Ông ta cầm quyền phổ, chăm chú nhìn lại, không nhịn được cười phá lên: “Giang Ninh bị con làm cho thương nặng?”
“Không sai, Giang Ninh ngạo mạn, không đem con để vào mắt, đối với con không có chút phòng bị nào, con thừa dịp anh †a chưa sẵn sàng nên anh ta bị thương nặng lắm”
Phương Hạ gật đầu.
Phương Uy nhanh chóng đỡ cậu ta đứng lên: “Làm tốt lắm!
Làm tốt lắm!”
“Phương Đông, cảm ơn cậu đã quan tâm, anh hai là người của nhà họ Phương, là gia chủ tương lai của nhà họ Phương nên biết rất rõ nhiệm vụ của bản thân, không cần phiền cậu phí tâm”
Phương Hạ nhìn Phương Đông, trong mắt toàn là sự khinh thường, không thèm che dấu.
Anh ta nhìn thấy biểu cảm giờ phút này của Phương Đông, thật sự rất muốn cười.
Tên khốn này, đúng là không hi vọng mình trở về, chỉ phái mỗi Nam Sơn đến giết mình còn tưởng rằng không có chút sơ sót nào hay sao?