Đột nhiên, một âm thanh vang lên.
Xoet!
Xoẹet!
Xoet!
Vài bóng người bước ra khỏi núi rừng, từng người từng người đều mặc quần áo đen che mặt, lộ ra một đôi mắt nham hiểm, nhìn chằm chằm hai người Giang Ninh và Phương Thu.
“Người nào!”
Phương Thu hét lên.
Giang Ninh dường như đã sớm nghĩ tới có người đến, có vẻ vô cùng bình tĩnh. Ngược lại Phương Thu rất xúc động: “Anh đang nói nhảm cái gì đó!”
“Tôi không nói nhảm”
Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: “Chủ nhân có lệnh, Phương Thu phản bội nhà họ Phương, nhiều lần làm trái gia quy, lại còn liên kết cùng người ngoài là Giang Ninh, âm mưu gây rối nhà họ Phương, phải giết!”
Nghe vậy, mặt Phương Thu hoàn toàn biến sắc.
Nói bậy!
Điều này là nói bậy!
Anh ta liên kết với Giang Ninh lúc nào, lúc nào có âm mưu gây rối cho nhà họ Phương?
Phương Uy lại muốn giết mình!
“Anh nói bậy! Ba sẽ không giết tôi, sao ông ấy có thể giết tôi!”
Sắc mặt Phương Thu dữ tợn, anh ta chỉ vào những người bịt mặt kia: “Cởi mặt nạ ra, để tôi xem các người là loại chó má gì!”
“Đừng phí lời với anh ta nữa, giết anh ta!”
Mấy người kia thực ra cũng không muốn phí lời, trực tiếp ra tay nhằm vào Phương Thu.
Giết!
Phương Thu ngay lập tức bị bao vây.
Ầm!
Phương Thu nổi điên, điên cuồng tấn công. Nhưng thực lực của mấy người áo đen kia dĩ nhiên không tệ, áp sát Phương Thu không cho anh ta chút cơ hội chạy trốn nào.
Bọn họ không tấn công Giang Ninh, cố ý muốn Giang Ninh sống sót.
Giang Ninh đứng ở đó, giống như đang xem kịch vui, không hề ra tay, cứ vậy để cho mấy người kia vây giết Phương Thu.
“Âm”
Sau lưng Phương Thu bị đánh một chưởng, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã lăn trên đất, máu đột nhiên tràn ra khóe miệng.
Đôi mắt anh ta trở nên dữ tợn và u ám hơn!
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Mấy người ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng Phương Thu, bao vây Phương Thu, chỉ muốn anh ta chết.
Sao Phương Thu lại không nhận ra cơ chứ?
Những người này… thực sự chính là người của nhà họ.
Phương, từng chiêu thức đều có bóng dáng của nhà họ Phương.
Nhà họ Phương, thật sự muốn giết mình, muốn lấy mạng mình hả?
Giang Ninh vẫn đứng đó, trơ mắt nhìn Phương Thu bị đánh đến nôn ra máu, suýt nữa đứng không vững.
“Anh… anh vẫn trơ mắt nhìn sao!”
Phương Thu gầm lên.