“Anh ta không chỉ không mang quyền phổ thật đi, mà còn…” Giang Ninh thở dài một hơi, tay lại đưa vào trong ngực lấy ra thêm hai quyền quyền phổ khác, nhất thời, hai người Lý Phi Đao và Đàm Hưng đều ngây ngốc cả người.
Sáu quyển quyền phổi Chủ Thượng điên rồi phải không?
Không chỉ không lấy đi bốn quyển kia ngược lại còn đưa thêm cho Giang Ninh thêm hai quyển!
“Đây… Rốt cuốc là xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Đàm Hưng đầy khó hiểu.
Ông ta hoàn toàn không hiếu được, đây rốt cuộc là có chuyệ gì xảy ra.
Ông ta thật sự không biết rốt cuốc là có chuyện gì, sao.
Chủ Thượng lại đem hai quyển quyền phổ của anh ta im lặng giao cho Giang Ninh.
Mà hầu kết của Lý Phi Đao trượt trượt, trong lòng xao động dũ dội, ánh mắt nhìn về phía Giang Ninh, vô cùng phức tạp.
“Bây giờ anh đã hiểu rồi chứ?”
Giang Ninh gật đầu.
Biểu cảm trên mặt anh cũng phức tạp không kém.
Cho tới bây giờ anh mới dám chắc chắn rằng hóa ra suy đoán của mình là sự thật.
Nhưng anh không biết lý do của tất cả những chuyện này là sao, anh không thể nào hiểu được, cũng chưa từng có ai nói những điều này với anh.
Sao anh có thể nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.
Mấy năm nay, mười mấy năm này, thậm chí là từ khi anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, bắt đầu lang thang trên phố, cho đến bây giờ lại ngồi trong võ quán Cực Đạo Đông Hải, Giang Ninh cũng không có cách nào có thể tưởng tượng ra được, kết quả này khiến cho anh vô cùng ngạc nhiên.
“Anh muốn làm như thế nào?”
Lý Phí Đao lại hỏi.
Ngoại trừ anh ta thì thời gian mà Đàm Hưng quen biết Giang Ninh cũng không được tính là dài, rất nhiều chuyện ông †a cũng không biết, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua.
Giờ phút này, nghe câu hỏi kỳ lạ của Lý Phí Đao, Giang Ninh cũng trả lời rất kỳ quái.
Riêng việc Chủ Thượng đột nhiên tới cướp quyền phổ, không nói đến chuyện rõ ràng biết đó là đồ giả mà còn mất công đi cướp, thậm chí còn bí mật để lại quyển quyển phổ cho Giang Ninh.
Bọn họ chính là kẻ thù sống chết không đội trời chung đấy!
Giang Ninh theo dõi Ẩn Môn, đuổi giết Chủ Thượng tốn rất nhiều thời gian……
Nhưng bây giờ……
Đàm Hưng thật sự choáng váng cả người, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta liếc Lý Phí Đao một cái, sau đó lại nhìn thoáng qua Giang Ninh.
Rõ ràng hai người bọn họ nói tiếng phổ thông, nhưng bản thân ông ta lại không nghe hiểu một câu nào.
“Khi tin tức truyền ra ngoài thì ông hãy nói người đến trộm quyền phổ đã bị tôi đánh trọng thương”
“Hả?”
Đàm Hưng bối rối, rõ ràng Giang Ninh không ra tay.