Ông ta biết nhiều năm qua, Hắc Sơn luôn là người phụ trách chuyện tìm kiếm quyền phổ trong giới luật của nhà họ Phương.
Hai mươi năm trôi qua vẫn luôn như thế, cho tới tận bây giờ nhà họ Phương cũng không hỏi tới.
Đó là bởi vì, ngay cả nhóm người nhà họ Phương cũng không cảm thấy có thể tìm được quyền phổ, đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Thế nhưng không ngờ, từng trang quyền phổ lại xuất hiện.
Bây giờ Giang Ninh còn lấy được trang quyền phổ thứ tư!
“Vậy còn… Chúng ta nên giải quyết cái tên Giang Ninh kia thế nào đây? Thực lực của cậu ta vô cùng mạnh mẽ, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta đâu, e rằng ngài phải tự mình ra tay đấy ạ” Thực lực của Giang Ninh sâu không thấy đáy, chỉ đối mặt một lần mà người đưa tin đã có thể cảm nhận được.
Thực lực thuộc cấp tông sư gì đó khi ở trước mặt Giang Ninh cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, cho dù có là cao thủ cấp đại tông sư thì cũng kém hơn.
Hắc Sơn hé mắt, không nói gì.
Ông ta phất tay một cái bảo người đưa tin mau lui ra.
“Giang Ninh phải lấy được trang quyền phổ thứ tư…” Sắc mặt Hắc Sơn đột nhiên đằng đăng sát khí!
Ông ta cảm thấy có chút bất an.
Giang Ninh năm trong tay quá nhiều quyền phổ, thế mà trong tay ông ta lại không có.
“Tên Chủ Thượng khốn khiếp kia, thế mà không nói cho mình biết!”
Xem ra ông ta đoán không sai, Chủ Thượng thật sự đã phản bội ông ta, thậm chí ngay cả Ngôn Đường cũng đã phản bội ông ta, vì vậy Ngôn Đường mới không kịp thời cung cấp thông tin cho ông ta.
Còn tìm một cái lý do khiến cho Chủ Thượng dễ phát hiện.
Thật cho rằng Hắc Sơn đây là kẻ ngu sao?
“Trong tay của Giang Ninh có ba trang, trên tay của Chủ Thượng hai trang, hiện tại Giang Ninh sắp có được trang thứ tư, cộng lại thì đã được sáu trang quyền phổ…” Nếu như Giang Ninh và Chủ Thượng ở cùng một phe thì coi như Chủ Thượng có sáu trang!
Đây không là điều mà Hắc Sơn có thể chấp nhận được.
Hình như mọi chuyện đang lệch khỏi quỹ đạo của ông ta, tên Chủ Thượng chết tiệt này, hai mươi năm, ông ta mất hai mươi năm để tìm kiếm, sợ rằng không chỉ là vì giúp Hắc Sơn †ìm quyền phổ.
Hắc Sơn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Chủ Thượng lại cam †âm tình nguyện giúp mình làm việc như vậy.
“Không thể lưu lại!” Trên mặt của ông ta hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo!
“Thùng thùng thùng” Hắc Sơn đang suy nghĩ thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Đại nhân Hắc Sơn, chủ nhân tìm ngài, chủ nhân nói ngài ấy có chuyện muốn nói với ngài.” “Nói tôi không ở đây, tôi đã đi bế quan rồi” Hắc Sơn buồn bực nói, nói xong thì trực tiếp đóng cửa lại.
Gần đầy, số lần mà chủ nhân tìm ông ta càng ngày càng nhiều, ông ta không biết Phương Thu đã nói ra chuyện ở bên ngoài hay không, nếu như anh ta đã nói thì thời gian của ông †a không còn nhiều lắm.
Quyền phổ…
Phải mang quyền phổ trở về, nếu không vị trí trưởng lão giới luật này của ông ta đã không thể bảo đảm được nữa.
Lúc đó!