Dường như cái gọi là người đưa tin đối với anh mà nói cùng lắm cũng chỉ là một tên chạy vặt mà thôi.
Giọng nói của Giang Ninh khiến người đưa tin cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Tựa như cái đầu của ông ta đột nhiên bị người khác ném xuống đất!
“Hừ”” Người đưa tin hừ một tiếng, không nói gì mà nhanh chóng đưa tay lấy một phong thư trong ngực đưa đến cho Giang Ninh: “Đây là tin tức do đại nhân nhà tôi gửi tới, cậu xem một chút đi” Giang Ninh không lên tiếng mà đưa tay nhận lấy bức thư, mở ra đọc ngay.
Chữ phía trên tờ giấy không nhiều, được viết bằng bút lông, nét chữ vô cùng phóng khoáng.
Giang Ninh nhìn một chút, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Cái này đơn giản là một bức thư uy hiếp!
Hoàn toàn là dùng dáng vẻ hơn người, từ trên cao nhìn xuống, nói là muốn cho anh cơ hội, cho phép anh có thể đi tiềm quyền phổ, cũng cho phép anh có thể sở hữu quyền phổ Cực Đạo. Thế nhưng cuối cùng phải giao lại quyền phổ cho chủ nhân của phong thư này.
Ý muốn nói rằng người này muốn thu phục Giang Ninh.
“Xin hỏi, người viết bức thư này là ai?” Giọng nói của Giang Ninh vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
“Ngài Hắc Sơn!” Người đưa tin ngạo nghẽ lên tiếng: “Nếu như đọc xong hiểu rồi thì cũng biết mình nên lựa chọn thế nào. Cơ hội này chỉ có một lần mà thôi, đừng làm ra những quyết định khiến mình phải hối hận” “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Giang Ninh cầm lấy bức thư, cười một tiếng: “Không biết ngài Hắc Sơn này có lai lịch thế nào, sao tôi chưa nghe bao giờ?
Nghe thấy thế, sắc mặt người đưa tin trầm xuống.
“Cậu chỉ cần biết, cái người có tên là Hắc Sơn này chính là một người mà cậu không thể chọc vào, cũng không có tư cách để khinh thường! Còn lại thì cậu không có tư cách biết!” “Phải không?” Giang Ninh đưa tay, xé phong thư kia đi. Đàm Long nhanh chóng cầm tới một chiếc thùng rác, để Giang Ninh vứt phong thư bị xé vào trong thùng rác.
Nhìn bức thư bị xé nát, vẻ mặt người đưa tin trở nên lạnh như băng.
“Cậu có biết mình đang làm gì không đấy?” “Một người không biết từ đâu tới đột nhiên muốn thu phục tôi, tôi lớn tới từng tuổi này rồi mà mới gặp chuyện này lần đầu đấy!” “Ông nói xem cái người tên Hắc Sơn này không phải kẻ ngốc đó chứ?” “To gan!” Người đưa tin quát lên, cả người đẳng đẳng sát khí!
“Bổp” Không đợi ông ta ra tay, một trân gió lớn đột nhiên tấn công tới, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã xuất hiện cảm giác đau rát.
“Người to gan chính là ông đấy!” Cái tát này của Giang Ninh mang theo uy lực, sau khi rơi vào mặt người đàn ông kia khiến mặt ông ta trở nên sưng tấy.
“Cậu…
Người đưa tin định ra tay thế nhưng Giang Ninh giơ một tay ra bóp cổ ông ta.
Ngón tay anh hơi dùng sức, khiến người đưa tin không dám vùng vẫy.
Thực lực đáng kinh ngạc!
Thực lực của ông thuộc tông sư, thế nhưng ở trước mặt Giang Ninh lại không bằng một con kiến.
“Cậu… Cậu đúng là tự tìm đến cái chết! Nếu ngài Hắc Sơn biết được chuyện này thì tất cả các người đều phải chết.
“Người nhà họ Phương đúng không?” Giang Ninh nhàn nhạt lên tiếng: “Là một dòng tộc lánh đời, tôi đề nghị các người nên đàng hoàng một chút đi, đừng tự tìm đến cái chết.” Anh đưa mắt nhìn chằm chằm người đưa tin, giọng nói dần lắng xuống.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò, không biết các người rốt cuộc có lai lịch thế nào. Chờ lâu rồi rốt cuộc cũng có kết quả, cũng chỉ là một đám ngu ngốc” Ngón tay Giang Ninh hơi dùng sức, nhanh chóng giơ cả người ông ta lên cao.