Trận chiến của hai người giống như là cuộc va chạm giữa sao hỏa và địa cầu.
Hai người hung hăng lao vào nhau, tạo ra một tiếng động vô cùng lớn.
“Âm” Trong nháy mắt hai người lại tách ra.
Mỗi nắm đấm mà bọn họ tung ra có lực đạo vô cùng mạnh không khác gì là đang đánh vào sắt thép, xung quanh liên tục phát ra những âm thanh ầm ầm.
Âm thanh này khiến đầu óc con người trở nên tê dại.
Hai người lại lao vào nhau nhưng rất nhanh sau đó lại tách ra, cả người tông chủ lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng phụt ra máu tươi, gương mặt ông ta xuất hiện sự kiêng dè cùng sợ sệt. Tuy nhiên ông ta vẫn nhất quyết không chịu thua.
“Ông không dám hạ đòn sát thủ” Tông chủ vừa cười vừa nói, nụ cười đầy sự giễu cợt: “Bởi vì trên thế giới này chỉ có tôi mới biết Quyền phổ đang ở đâu.
Nếu ông giết tôi thì ông sẽ phải mất rất nhiều thời gian để tìm ra nó.” Ông ta nhìn người đeo mặt nạ rồi đột nhiên cười to.
“Nhưng rất tiếc ông lại không có thời gian, ông không có nhiều thời gian” “Rầm” Ánh mắt của Chủ Thượng lóe lên một tia hung ác, ông ta nhún người một cái cả người đã lao thẳng ra ngoài.
Rất nhanh, ông ta đã đến trước mặt tông chủ, ông ta giơ tay bóp chặt cổ tông chủ.
“Ông nghĩ tôi không dám giết ông sao?” “Ông” “Rắc” Tông chủ còn chưa nói hết câu, Thượng Chủ chỉ cần dùng lực tay một chút đã bẻ gãy cổ tông chủ.
Đầu của tông chủ rủ xuống, ánh mắt của ông ta tràn đầy sự khó tin và không cam lòng.
Giống như là chuyện ông ta khẳng định không bao giờ xảy ra lại bất ngờ xảy ra.
“Phịch” Thượng Chủ ném thi thể của tông chủ xuống đất, khinh thường nhìn ông ta.
“Phịch” “Phịch”” “Phịch” Mấy bóng đen đột nhiên xuất hiện, tất cả cung kính quỳ phía sau Thượng Chủ.
“Từ nay về sau, lâu đài cổ này sẽ do tôi làm chủ.” Thượng Chủ xoay người, ánh mắt ông ta đảo quanh đám người đang quỳ dưới đất: “Người nào không phục, giết.” Đêm dài từ từ trôi qua.
Thành phố cờ bạc.
Giang Ninh nằm trên sofa liên tục xoay qua xoay lại.
Anh đã xa nhà ba ngày rồi, mấy ngày này trong lòng không có Lâm Vũ Chân anh thật sự ngủ không được.
Dù chiếc giường có thoải mái cỡ nào anh cũng không thể ngủ ngon.
Hơn nữa lúc nãy vừa gọi video với Lâm Vũ Chân xong, anh lại càng thêm nhớ cô, càng không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi.
“Đại ca” A Phi thò đầu ra hỏi: “Sao anh không ngủ đi, xoay qua xoay lại làm cái gì vậy?” Dám nói chuyện với Giang Ninh như vậy quả thật không có mấy người.
“Nhớ chị dâu phải không?” Anh ta cười một cách mờ ám: “Em đã nói rồi mà, phụ nữ phiền phức lắm, người mà đã dính vào rồi là không thể nào thoát ra được” A Phi dựa người vào tường, anh ta bày ra dáng vẻ vô cùng thấu hiểu, nói xong lại liên tục lắc đầu và cũng không quên nhân cơ hội này để chọc Giang Ninh.
“Đừng có nhiều chuyện” Giang Ninh nói: “Lo đi ngủ đi, anh đang có chuyện cần suy nghĩ” Giang Ninh nhìn A Phi, anh nghĩ đến một lúc nào đó nhất định phải để A Phi tự mình trải qua cảm giác nhớ nhung này mới được.
Nếu cứ để con người này suốt ngày cà lơ phất phơ như vậy thì thật không được.