Giang Ninh không ngờ rằng, một thế lực ở nước ngoài, vậy mà lại có thể biết được sự tồn tại của quyển sách võ thuật.
“Anh cả, em còn có một ý nghĩ khác” Anh Phi thu lại ba cái cà lơ phất phơ của mình, ngay cả cây kẹo cũng không ăn nữa, nghiêm túc lên tiếng: “Anh có cảm nhận được dường như vị Chủ Thượng này đang cố ý dẫn dắt em, để em đi tìm kiếm từng trang quyền phổ” Hai người họ bốn mắt nhìn nhau.
Những gì mà Anh Phi nói, Giang Ninh đã cảm nhận được †ừ sớm.
Vì lẽ đó anh mới ngờ vực, rốt cuộc thì vị chủ thượng này là kẻ thù hay bạn bè?
Nếu nói là bạn bè, Chủ Thượng thậm chí còn yêu cầu cấp dưới của mình, ra tay với Lâm Vũ Chân. Còn nếu nói là kẻ thù, nhưng ông ta đều luôn luôn dẫn dắt Giang Ninh, tìm tòi từng trang quyền phổ.
Nếu không nhờ Chủ Thượng thì bây giờ trong tay Giang Ninh chỉ có một trang quyền phổ, chứ không phải là ba trang!
“Cũng không chắc” Giang Ninh nói: “Tôi không biết người này là ai. Cho dù ông †a đang ở bên cạnh tôi thì tôi cũng không thấy có chút quen thuộc nào” Anh dường như đã đoán được danh tính thực sự của Chủ Thượng, thế nhưng chỉ có một số người được chọn ra còn lại đều bị anh gạt bỏ.
“Loại người này, ẩn nấp cực kỳ sâu, ngụy trang cũng vô cùng tốt. Nếu không truy đến cùng, cũng không cần xé bỏ mặt nạ, mãi mãi đều không bao giờ biết được, trong lòng ông ta rốt cuộc là đen hay đỏ” Giang Ninh trịnh trọng nói.
Anh Phi gật đầu.
“Nếu đã như vậy rồi,vậy thì chỉ còn cách sở hữu quyền phổ sớm. Em tin rằng đến lúc đó, ông ta sẽ tự mình cởi bỏ mặt nạ xuống” Giang Ninh lại không nói gì.
Cho dù không lấy được thông tin tình báo từ tổ chức sát thủ, nhưng hai từ khóa này cũng đủ rồi.
Chắc hẳn Chủ Thượng đang cố ý lưu lại hai từ khóa này.
Hai người từ phòng máy tính đi ra, không còn bất kì người nào ở trụ sở sát thủ còn có thể đứng được.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Anh Phi hỏi: “Đến dòng họ Slanka, hay là..” Trong ván cờ này, Chủ Thượng đã chiếm được rồi, cho dù ông ta cố ý để lại manh mối thì ông ta cũng tuyệt đối không nhường quyền phổ cho Giang Ninh.
Bây giờ, chỉ còn xem ai nhanh hơn ai thôi!
“Sòng bạc trung tâm” Giang Ninh lên tiếng.
Ánh mắt anh nhanh chóng sáng lên, sự việc đó đã ăn khớp với nhau đang hiện lên trong đầu anh. Mọi thứ chắp nối thành một đầu mối hoàn chỉnh, càng ngày càng rõ ràng.
Bây giờ sòng bạc trung tâm đã là địa bàn của chúng ta, ở đó, chúng ta nói là được, không để cho người khác giở thói ngang ngược.”
Luôn được Chủ Thượng dẫn dắt, đi tìm kiếm từng trang quyền phổ, dường như trong chuyện này, Chủ Thượng còn quan tâm đ ến vấn đề này hơn cả Giang Ninh.
Cảm giác này, không chỉ có Giang Ninh phát hiện ra, mà cả Anh Phi cũng đã nhận ra điều này.
Với chín trang sách võ thuật, hiện tại Giang Ninh đang sỡ hữu ba trang, mà ba trang quyền phổ này hoàn toàn khác nhau.
Giang Ninh đều đã xem qua những quyền pháp trên mỗi trang, thậm chí cũng đã lĩnh hội được những quyền pháp ấy.
Thế nhưng anh lại không hề phát hiện ra bản đồ đằng sau mỗi trang quyền phổ.
Cho dù là Anh Phi, người thông minh tột đỉnh như vậy cũng không hề phát hiện ra bản đồ đằng sau, từ đó phát hiện được bí mật trong đó.
E rằng, ngay cả khi thu thập đủ chín trang quyền phổ, cũng chưa hẳn có thể khám phá ra thêm nhiều bí mật nữa.