Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1517




Dưới bến tàu, một chiếc thuyền đánh cá.

Chủ Thượng đứng ở trước mũi thuyền, hai tay để phía sau, nhìn về phía xa, nhìn bờ biển mênh mông.

“Giang Ninh công khai quyền phổ rồi, đây là một kẻ điên” Ngôn Đường nói: “Tôi vốn cứ cho rằng anh ta sẽ giết Phương Thu, nhưng không ngờ rằng, Giang Ninh không làm như vậy, mà còn khiến cho Phương Thu dao động” Sự thông minh của Giang Ninh, vượt qua cả suy nghĩ của ông ta.

Kế hoạch của ông ta đều thất bại rồi “Anh ta luôn là người như vậy” Chủ Thượng nói.

“Ông rất hiểu anh ta” Ngôn Đường nhìn lưng của Chủ Thượng.

Theo như ông ta biết, thời gian mà Giang Ninh lọt vào tâm mắt của Chủ Thượng là còn chưa đến một năm.

Chủ Thượng từ từ quay đầu lại, nhìn Ngôn Đường.

“Không nên hiểu rõ về đối thủ của mình hay sao?” Đôi mắt ấy, sâu thẳm như dải ngân hà!

Ngôn Đường không tiếp tục lằng nhẵng về câu hỏi này nữa.

“Tiếp theo thì như thế nào? Kế hoạch của tôi đã bị Giang Ninh phá vỡ rồi”

“Anh ta công khai quyển sách võ thuật rồi, các dòng tộc thế gia sẽ không đồng ý đâu, tôi nghĩ bọn họ đã đến lúc có chút phản ứng rồi” Chủ Thượng nói nói.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, phía xa có một bóng người, đi chầm chầm về hướng bên này.

Ngôn Đường cũng quay đầu nhìn theo, sự phãn nộ trên mặt của Phương Thu, cách xa như vậy còn nhìn thấy được.

“Phương Thu đến r Ông ta quay đầu lại, Chủ Thượng đã biến mất rồi.

Mặt của Ngôn Đường vẫn không có biểu cảm gì, hình như là không có chuyện gì xảy ra vậy, bản thân cũng chưa gặp qua ai.

Chỉ thấy Phương Thu nhảy vào chiếc thuyền đánh cá, Ngôn Đường cười cười.

“Cậu ba, nhìn sắc mặt của cậu hình như không được vui cho lắm.”

Sắc mặt Phương Thu đương nhiên khó coi.

“Người vừa nấy là ai?” Anh ta nhìn chằm chằm Ngôn Đường, mắt hơi nhắm, với thị lực của anh ta, cho dù có cách xa, anh ta vẫn nhìn ra, Ngôn Đường vừa nãy có vẻ như nói với người kia cái gì đó.

“Người nào?” Ngôn Đường lắc đầu: “Ở đây, chỉ có mình tôi thôi”

“Ngôn Đường!” Phương Thu phẫn nộ: “Ông không sợ tôi nói với người hành pháp Hắc Sơn, là ông cố ý lừa tôi, dụ dỗ tôi rời khỏi núi Chung Nam saol” Ngôn Đường cười nhẹ.

“Cậu ba à, cậu nói gì vậy, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, sao dám bắt nạt cậu chứ?”

“Hơn nữa, cậu đã âm thầm rời khỏi núi Chung Nam, đây là việc của cậu, nếu như có bị phạt hay thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Trước kia, tôi cũng chưa từng gặp cậu”

“Ông..” Phương Thu nổi giận đùng đùng.

Ngôn Đường lại nói anh ta lén lút rời khỏi, anh ta làm sao có thể thừa nhận được.

“Giang Ninh rốt cuộc là người như thế nào?” Phương Thu thấy Ngôn Đường không trả lời, càng hét lớn hơn: “Trả lời tôi đi!”

“Là một người bình thường.” Người bình thường?

Phương Thu muốn ngay lập tức lao vào tát Ngôn Đường vài phát.

Với thực lực đó của Giang Ninh, cũng tuyệt đối không thể †in tưởng được.