Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1516




Giang Ninh điên rồi!

Đây là cái gì, Giang Ninh anh ta thật sự muốn công khai sao?

Đây là Quyển sách võ thuật đó!

“Võ đạo đồng tông, vạn biến không rời gốc rễ, nghiêm túc quan sát quyền phổ này, sẽ luôn có thu hoạch, chỉ là từ người này sang người kia sẽ khác nhau, cần đến thời gian khác nhau mà thôi” Giang Ninh nói xong, nhìn ông Đàm, trực tiếp đưa quyền phổ cho ông ta.

“Trang quyền phổ này đặt ở võ quán đi, phàm là đệ tử trong võ quán đều có thể xem”

“Được rồi, được rồi.’’ Đàm Hưng tiếp nhận quyền phổ, nghiêm túc gật đầu.

Giang Ninh nói xong, liền không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Mà bên cạnh Đàm Hưng, ngay lập tức bị mọi người vây kín.

“Ông Đàm, tôi muốn tham gia võ quán!”

“Ông Đàm, nhận tôi đi, tôi cũng muốn tham gia võ quán!”

“Ông Đàm…” Phương Thu từ phía xa thấy cảnh này, đã hoàn toàn bất ngờ.

Anh ta đến chết cũng không ngờ rằng, Giang Ninh lại công khai quyển sách võ thuật?

“Giang Ninh…” Phương Thu nắm chặt bàn tay, đã không thể dùng từ gì để hình dung được tâm trạng của bản thân.

Anh ta cảm thấy nếu mà bản thân nghe lời của Ngôn Đường, từ trong nhà chạy ra, thì sẽ đến để bị Giang Ninh chọc tức.

Còn chưa già, thì đã cảm thấy có những căn bệnh tuổi già như là huyết áp cao, đều tìm đến mình!

Phương Thu không tìm phiền phức của Giang Ninh nữa, quay người rời đi, anh ta muốn đi tìm Ngôn Đường, hỏi rõ mọi chuyện.

Võ quán Cực Đạo, ở trong một ngày ngắn ngủi, đã liền có gần một trăm học viên mới.

Bao gồm quyền cước Nam Bắc, chưởng pháp…và mười tám loại vũ khí vân vân.

Hầu như, cả cái giang hồ, đều bị thu nhỏ ở trong mấy quán võ đạo ở Đông Hải.

Cho dù bây giờ thực lực của những người này không được coi là mạnh, nhưng bao nhiêu cao thủ tụ tập lại một chỗ như vậy, ngày nào cũng mài giữa, đều có sự vượt bậc đáng kể.

Không biết bao lâu, trong giới giang hồ không xuất hiện tình trạng như vậy.

Đàm Hưng rất kích động, người của Đàm Thị cũng hưng phấn như vậy, đối với bọn họ mà nói, kinh doanh võ quán tốt chính là làm được việc cho giới giang hồ!

“Người tập võ như chúng ta, quan trọng nhất là hơi thở!”

“Trong thời kì hòa bình, không cần chúng ta có kỹ năng giết người, nhưng nếu ngày nào đó có chiến tranh, trách nhiệm bảo vệ nước nhà, cũng là thứ mà chúng ta cần phải gánh vác!”

“Võ quán Cực Đạo này, có thể là nhà của mọi người, càng là nơi mà mọi người có thể giao lưu mài giữa, nơi cùng nhau phát triển!” Lời của Giang Ninh nói, khiến tất cả mọi người đều thấy yên tâm, không có nỗi lo về sau.

Lúc này, một nơi cách Đông Hải không quá xa.

Ngôn Đường nhận được tín hiệu của Phương Thu gửi đến, ở đây đợi anh ta.

Trước lúc Phương Thu đến, ông ta phải gặp Chủ Thượng trước.