Giang Ninh tên khốn kiếp này, trực tiếp đem quyển sách võ thuật công khai hả? Anh ta không biết đây là vật quý giá đến cỡ nào à?
Người đến đây còn nực cười hơn, cứ vậy mà nói rằng quyển sách võ thuật là của bọn họ?
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa, nhìn chằm chăm người đến, đồng tử co rút lại: “Anh nói, Quyển sách võ thuật, là của các anh sao?”
“Chính là…”
“Là cái gì mà là! Cút ngay cho tôi!” Phương Thu chửi rủa.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy.
Vậy mà cũng dám nói quyển sách võ thuật là của bọn họ hả?
Ngay cả nhà họ Phương cũng chỉ nắm giữ được vài trang mà thôi. Người đến đây có tư cách này à?
“Anh tại sao lại nóng nảy như vậy?” Người vừa đến trên mặt vẫn ý cười, không chút khách khí: “Vật này thuộc về chúng tôi, mà đã là của chúng tôi thì sẽ không vì anh tức giận mà thay đổi được”
“Anh là ai?” Phương Thu liếc nhìn anh ta một cái.
“Thượng Khai, truyền nhân của Thiết Tuyến Quyền” Thượng Khai hơi chắp tay nghênh tiếp, nói: “Quyển sách võ thuật là một mạch trong Thiết Tuyến Quyền chúng tôi, đã thất truyền nhiều năm nay, giang hồ giờ đây đã không còn nữa, nhưng truyền nhân Thiết Tuyến Quyền tôi vẫn còn đây. Làm chủ cho môn phái, tôi sẽ thu hồi Quyển sách võ thuật này” Anh ta mỉm cười nhìn Phương Thu: “Mời anh đưa tôi đi gặp quán chủ của võ quán này, để tôi nói chuyện…” Khuôn mặt của Phương Thu đã chìm xuống đáy.
Thiết Tuyến Quyền?
Anh ta làm sao không dùng Thép Tuyến Quyền đi?
“Anh muốn Quyển sách võ thuật phải không?” Phương Thu nhìn chằm chằm vào Thượng Khai.
“Nó là một mạch của chúng tôi, hiển nhiên…”
“Đừng nói những lời thừa thải, nếu muốn Quyển sách võ thuật, cứ vào đây đánh một trận!” Phương Thu hét lên “Hãy chứng minh rằng anh có tư cách để có Quyển sách võ thuật!” Khai Thương ngẩn ra.
Yết hầu của anh ta chuyển động, nhìn về phía sau Phương Thu, tụ tập đến mấy chục người: “Trong một xã hội chan hòa như hiện nay, ra tay không phải là ý kiến hay. Mọi người nên lấy hòa khí làm điều quan trọng nhất” Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Phương Thụ, rồi lại nhìn hàng chục người phía sau Phương Thu, anh ta không thể không lùi lại hai bước.
“Được được được, nếu tôi nói lý các anh không nghe, vậy thì tôi chỉ có thể…” Thượng Khai vung tay lên, nhưng khi thấy Phương Thu tiến lên một bước, liên nhanh chóng lùi về phía sau: “Thật là lỗ mãng! Lỗ mãng quá rồi! Người luyện võ sao có thể hành động thế này được cơ chứ?”
“Hễ nói không thì liền ra tay, anh có còn tinh thần thượng võ sao? Thật là không có tinh thần của người luyện võ!” Anh ta vừa nói vừa lùi lại, trực tiếp đi ra khỏi cửa, mở miệng muốn nói gì đó nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Thấy Phương Thu định lao lên đánh, Thượng Khai quay người bỏ chạy, không dám nói thêm gì.
Phương Thu đuổi theo ra ngoài, Thượng Khai chạy ngày càng nhanh, chưa nói đến đánh nhau, anh ta còn không đủ dũng khí để quay đầu lại.
Hàng chục người theo sau Phương Thu, chỉ riêng khí thế này thôi cũng đủ dọa người ta sợ chết khiếp.
“Cái quái gì vậy?” Phương Thu chửi rủa “Cái gì mà Thiết Tuyến Quyền, cũng xứng gọi là quyền pháp hả? Tôi xấu hổ dùm cho Quyền phổi” Anh ta tới đòi Quyền phổ, lại bị Giang Ninh làm cho bẽ mặt thế này, những người này có phải không biết tự lượng sức mình rồi không?
Anh ta quay đầu nhìn hàng chục người phía sau.
“Sau này, ai đến đây gây chuyện, chỉ có một nguyên tắc, để bọn họ đánh vào!”
“Vâng! Đại sư huynh!” Lần này, Phương Thu đã không chỉnh lại cách xưng hô của họ.