Lão Ngũ không nói nữa, mặt mày ủ rũ đầy vẻ tức giận.
Ngọc Nhi cũng chỉ biết khóc, không thể làm gì khác.
Lúc này ở nhà Ngọc Nhi, anh trai của cô ấy, Vương Đáng, ngồi vắt chéo chân vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện điện thoại.
“Ừm, em gái tôi đã về, làm sao tôi biết được nó sẽ trở lại, chẳng phải nói đi nước ngoài rất tốt và khó quay về sao? Tôi không nghĩ tôi đã kiếm được một đồng nào từ những việc cô giới thiệu” Vương Đẳng nói qua điện thoại, vẫn có chút bất mãn “Nó lương để thuê chiếc xe này đúng không?” Nói đến đây, anh ta tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt, anh ta thật sự cũng không dám nghĩ chiếc xe Mercedes đáng giá bao nhiêu chứ?
Liệu một nhân viên bảo vệ đơn thuần có đủ khả năng mua nổi không? Đúng là nằm mơ!
“Dù sao tôi cũng đã nói rất rõ ràng, không có ba tỷ, em gái tôi sẽ không kết hôn!” Vương Đăng khịt mũi, dựa vào ghế sô pha, tỏ vẻ lười biếng: “Em rể tương lai à, có phải nên có một số yêu cầu đối với em rể đúng không?”
“Ba tỷ! Thiếu một xu các người đều đừng hòng mang sổ hộ khẩu đi!”
Vương Đằng đưa tay vỗ vỗ lên ngực, anh ta mang theo sổ hộ khẩu vì lo lắng Vương Ngọc Nhi sẽ quay lại lấy trộm.
Thật là nực cười, anh ta không dựa vào việc lợi dụng việc có em gái để có thể kiếm thêm chút tiền thì con có trông đợi đợi điều gì khác chứ?
Trông đợi vào vào ba mẹ ư?
Vương Đẳng liếc nhìn người phụ nữ đang quét sàn, lông mày cau lại, có thể mong đợi được điều gì chứ?
Nếu không phải do bọn họ vô dụng, anh ta phải làm đến mức vậy sao?
Không tiền, không nhà, không xe, thậm chí không thể kiếm được một công việc tử tế. Dựa vào các mối quan hệ trong nhà, để kiếm được một công việc tốt thật sự không hề dễ dàng.
“Mẹ, mẹ không thể đồng ý hôn sự của Ngọc Nhi được!” Vương Đằng măng: “Lấy tên bảo vệ thì làm được gì? Muốn gả thì gả cho ông chủ lớn! Hai người cũng đã già rồi, còn cần tiền chu cấp để dưỡng lão nữa” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Vương Đằng, miệng mấp máy, do dự một chút, mới nói: “Em con nói muốn tự mình kết hôn…”
“Con nghĩ sao?” Vương Đẳng trực tiếp ngắt lời: “Nó thì biết cái gì? Tất cả những gì con làm cũng đều là vì tốt cho nó! Sau này tự khắc nó sẽ biết!”
“Quyết định vậy đi, đây là lần cuối con nói về vấn đề này” Vương Đẳng lười biếng nói.
Dù sao không có ba tỷ sính lễ, đừng nghĩ đến việc kết hôn em gái Vương Đăng này.
Đừng nói đến nhân viên bảo vệ, cho dù là người có học thức, đầu tiên đều phải là tiền.
Không có tiền hả?
Biến đi chỗ khác!
Vương Đằng đứng dậy, đi tới trước mặt người phụ nữ, cười hai tiếng.
“Mẹ, mẹ có tiền không? Cho con một ít, con cùng với bạn đi ăn bữa cơm”
“Trong người mẹ nào có, lần trước con lấy đi…” Bà ta còn chưa nói hết câu, Vương Đằng đã trực tiếp thò tay vào túi bà ta lấy ra mấy triệu bạc, cười nói: “Con đã thấy hết rồi, vừa nấy Vương Ngọc lén bỏ tiền vào túi mẹ!” Nói xong, anh ta đi thẳng ra ngoài.
“Tối nay con sẽ không về ăn tối đâu!” Cả người và giọng nói đều biến mất.
Bà ta đang cầm cây chổi nhìn theo bóng lưng Vương Đằng, thở dài bất lực lắc đầu.
Đông Hải, nhà họ Lâm.