Trong khoảng thời gian này, Lục Kính quên ăn quên ngủ, gần như đến mức quên cả chính mình, hoàn toàn tập trung vào việc nghiên cứu, quả nhiên cũng đã có được phát hiện mới.
Quản gia Triệu tìm cho Lục Kính một chỗ ở gần cơ quan tình báo của ông ta bởi vì ông ta hiểu rõ nghiên cứu lần này của Lục Kính đối với Giang Ninh quan trọng đến mức nào.
Ngoài ra còn có cả một lượng khổng lồ tư liệu cổ, tài liệu lịch sử…nhìn thấy chúng Lục Kính hung phấn đến mấy ngày không ngủ.
Cái này so với bộ sưu tập của chính ông ta còn có giá trị hơn rất nhiều.
Trong phòng nghiên cứu, ngoài Lục Kính còn có hai sinh viên của ông ta, họ phụ trách về chuyên môn, những sinh viên học chuyên ngành văn học cổ khi ra trường đều không dễ tìm được việc làm.
Ngoài việc học lên Thạc sĩ, Tiến sĩ nghiên cứu hoặc trở thành giáo viên, thật sự không có nhiều lựa chọn khác cho họ.
“Anh Giang, mời đi bên này!” Ông Triệu mở cửa, hai sinh viên của Lục Kính ngồi bên trong nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.
Gọi là “Phương”
Giang Ninh bước vào, liếc nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào người hai người trợ lý.
“Họ là học trò của giáo sư Lục và ở đây làm trợ lý” Quản gia Triệu giải thích.
Giang Ninh gật đầu: “Giáo sư Lục đâu?”
“Giáo sư Lục đang nghỉ ngơi đi, thầy ấy quá mệt rồi” Một sinh viên trong số đó cất tiếng nói.
Ánh mắt bọn họ nhìn Giang Ninh có chút tò mò. Không ngờ quản gia Triệu thường ngày uy nghiêm vậy mà trước mặt Giang Ninh lại cung kính như thế này.
Giang Ninh không nói lời nào, trực tiếp bước tới phòng nghỉ của Lục Kính.
“Giáo sư Lục đang nghỉ ngơi” Người sinh viên đó lại kêu lên một tiếng.
“Trước hết có thể đừng làm phiền thầy ấy được không?
Thầy ấy đã không ngủ mấy ngày liền rồi!” Giang Ninh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, thấy anh ta mặt mũi phờ phạc, trong mắt còn hẳn lên tơ máu, trên bàn còn có một số lượng lớn sách cổ đều được bọn họ dịch qua một lượt rồi.
Nhất định là để tìm kiếm một chút manh mối.
“Được rồi. Khi nào ông ấy tỉnh lại tôi sẽ tìm ông ấy. Hai người cũng đi nghỉ ngơi đi” Giang Ninh quay đầu nhìn quản gia Triệu: “Vậy chúng tôi đi đây” Anh vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ mở ra, Lục Kính đầu tóc rối tung nhưng trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Ông ta nghe thấy giọng nói của Giang Ninh nên lập tức tỉnh lại, vội vã chạy ra ngoài: “Giang Ninh!”
“Giáo sư Lục” Giang Ninh nở nụ cười: “Ông không nghỉ ngơi một lát đi”
“Không quan trọng, không quan trọng.” Lục Kính xua xua tay, ngăn học trò thuyết phục mình: “Đợi chút rồi ngủ lại cũng vậy”
“Có phát hiện mới, Ông ta lập tức đưa Giang Ninh tiến về phòng làm việc của mình, hai người học trò mặt đối mặt nhìn nhau, không biết nói lời nào.
Lục Kính rất phấn khởi.
Ông ta hiện tại cảm thấy không chỉ là vì nghiên cứu khoa học của bản thân mà còn vì có người có thể giao lưu, có người giúp đỡ, có người tin tưởng, ông ta rất thích cảm giác này.
Đặc biệt, ngay khi ông ta vừa nói với quản gia Triệu rằng phát hiện ra điều gì đó, Giang Ninh đã nhanh chóng chạy đến, điều này càng làm cho ông ta cảm giác như tìm được người bạn tri kỷ.