Quả thật, Giang Ninh đúng là không sợ.
Mà ngược lại, cái anh lo lắng là những kẻ đang lăm le muốn cướp lấy Quyển sách võ thuật, chúng không trực tiếp ra †ay mà âm thầm nấp trong bóng tối Nếu không thì đơn giản, dễ giải quyết, một quyền, tiễn hắn đi gặp diêm vương luôn.
Trong ánh mắt Đàm Hưng hiện lên ý vị sâu xa: “Nếu những tên đó đến thật, chỉ mình tôi e rằng không chống đỡ nổi.”
“Yên tâm đi, vùng cấm Đông Hải bốn chữ này không phải để nói đùa” Giang Ninh cười cười, anh biết Đàm Hưng không hề lo lắng: “hơn nữa, ông Đàm giấu tài, làm sao mà tôi không biết được chứ” Mắt Đàm Hưng sáng lên, nhìn chằm chằm Giang Ninh, càng thêm sâu sắc.
“Bình thường đều giả vờ, các ông già như chúng tôi đều thích kiểu này” Giang Ninh không để tâm “Làm người mà, quan trọng nhất là khiêm tốn, tôi hiểu” Cậu thì hiểu cái quái gì?
Đàm Hưng trách mắng trong lòng.
Bọn họ quả thực rất khiêm tốn, luôn luôn che giấu thực lực, nếu không phải Giang Ninh nhắc đến chắc ông ta cũng quên mất.
Trong giang hồ không phải ai mạnh hơn ai mà là ai trụ lâu hơn ai.
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, phía sau là toàn bộ Đàm thị, là phái Bắc Thịnh, quả thật phải gánh vác quá nhiều” Đàm Hưng thở d. úng là con cháu không thể nào gánh vác được đại nghiệp của cha ông” Tuổi tác của ông ta cũng đã nhiều, không biết mình còn có thể sống được bao lâu, chí ít trước khi nhắm mắt xuôi tay phải bồi dưỡng nên một người kế nghiệp.
“Nếu không thì đến chết cũng không thể nhắm mắt, hừm” Đàm Hưng yên lặng nhìn Giang Ninh, thấy ông ta có chút không thoải mái.
“Được, tôi nghe rồi” Giang Ninh đứng dậy “Được rồi, vậy để Đàm Long đi theo tôi, một năm thôi, tôi đảm bảo ông sẽ hài lòng” Nghe được câu nói này, vẻ mặt Đàm Hưng vui như hoa, vuốt vuốt râu rồi gật đầu.
“Vì cậu đã cầu xin tôi như vậy, ta không thể không đồng ý, dù sao cũng nên cho người trẻ một cơ hội. Thôi được rồi, vậy để Đàm Long đi theo cậu một thời gian đi” Đàm Hưng muốn giữ chút thể diện, Giang Ninh không nói gì cười cười gật đầu.
“Ting ting ting…” Chuông điện thoại của Giang Ninh vang lên.
Là quản gia Triệu gọi đến.
“Bên phía giáo sư Lục Kính phát hiện ra điều gì đó hả?” Giang Ninh nháy nháy mắt “Được rồi, tôi lập tức qua đó” Anh đứng lên.
“Ông Đàm, võ quán bên này, ông để ý cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ qua”
“Ừ, cậu cứ đi đi” Ông ta biết rõ Giang Ninh là người vô cùng bận rộn, dù sao chỉ cần anh đồng ý chuyện của mình là được rồi.
Giang Ninh rời khỏi phòng làm việc, đi đến khu tập luyện nhìn thấy Phương Thu đang tức giận đến khua tay múa chân.
“Tôi đã nói mấy lần rồi hả? Hả? Tôi đã nói mấy lần rồi? Là như thế này! Như thế này”
“Đại sư huynh… “
“Đừng gọi tôi là đại sư huynh! Tôi không có một sư đệ ngu ngốc như cậu”
“Đại sư huynh, là sư muội…chỉ là ngực hơi phẳng một chút thôi” Giang Ninh chỉ cười một hồi, không nói gì thêm, cũng không thèm tiếp chuyện bọn họ, cứ thế rời đi.
Lần trước giáo sư Lục Kính đến xin tài trợ, quả thực không hổ danh, làm việc rất chuyên nghiệp.
Đặc biệt có một lần Giang Ninh đã tài trợ cho giáo sư hơn chín tỷ, Lục Kính vừa vui mừng vừa cảm động, liên tục nói rằng thật sự không có nhiều người trẻ tuổi như Giang Ninh tôn trọng tri thức, tôn trọng khoa học.
Ông ta không thế phụ lòng tin tưởng của Giang Ninh.