“Được!” Con người trong thế tục, không thể tránh khỏi thế tục, Giang Ninh nhìn rất rõ ràng.
Có thể Ngọc Nhi cũng không quan tâm những thứ này, nhưng người nhà cô ấy, ít nhất vẫn sẽ quan tâm, ai không muốn hy vọng con gái của mình có thể kết hôn với một người đàn ông có năng lực chứ?” Người đi theo mình, Giang Ninh sẽ không bạc đãi bọn họ.
Sau đó anh trực tiếp mang theo anh Cẩu, đi đến võ quán Cực Đạo.
Trước khi trở về Đông Hải, Đàm Hưng liền gọi điện thoại cho Giang Ninh, nói Phương Thu đã trở về.
Giờ phút này, trong võ quán Cực Đạo.
Phương Thu ngồi ở đó, khuôn mặt cứng đơ, giống như ai đang nợ anh ta mấy tỷ, trên mặt viết người lạ không được đến gần.
Xa xa, nhìn thấy Giang Ninh tới, Phương Thu lập tức đứng lên.
“Đại sư huynh, quản chủ đã trở về!” Một người đàn ông có chút kích động hét lên.
Phương Thu không để ý tới anh.
Anh ta chờ Đợi Giang Ninh đi vào, trực tiếp đi đến trước mặt: “Tôi muốn khiêu chiến lần nữa với anh!” Giang Ninh liếc nhìn anh ta một cái, khẽ nhíu mày, trực tiếp lắc đầu: “Quá yếu, không hứng thú, luyện thêm vài năm nữa đi” Nói xong, nhìn cũng không có nhìn Phương Thu thêm một cái nào nữa.
Vẻ mắt anh lãnh đạm và khinh thường khiến Phương Thu có chút điên cuồng.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ninh, mở miệng muốn hô, lại cứng rắn nhẫn nhịn xuống.
Quá yếu…
Cường hãn như anh ta, trong thế hệ trẻ của nhà họ Phương, đều được coi là thanh niên tuấn tú đứng đầu, Giang Ninh đánh giá mình, chỉ là một người quá yếu, không có hứng thú?
“Đại sư huynh…”
“Ai là đại sư huynh!” Nghe người xung quanh gọi mình, Phương Thu giống như một con sư tử, lớn tiếng hét lên: “Còn gọi nữa tôi bẻ gãy chân các người!”
“Được rồi, đại sư huynh, chúng tôi không nói nữa” Phương Thu thật sự sắp sụp đổ.
Anh ta cũng không biết, những người ở Đông Hải kia, là bọn người như thế nào.
Da mặt dày không biết xấu hổ, uy hiếp của mình cũng vô dụng, thật muốn đánh bọn họ một trận, bọn họ dĩ nhiên còn rất hưng phấn!
Người đi theo Giang Ninh, không có một người nào bình thường sao?
Phương Thu thật sự muốn phát điên.
Con rùa rụt cổ Ngôn Đường kia, đem mình lừa gạt đến đây, chẳng những làm cho mình hiện tại không dám trở về chịu phạt, ở Đông Hải này, cũng không ở lại được!
Anh ta thầm nghĩ sẽ tìm Giang Ninh quyết đấu, không ngừng thách thức Giang Ninh, nhưng chính anh ta biết rõ mình còn kém xa, hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Ninh, dù có thách đấu cả trăm lần thì kết quả vẫn như thế.
Nhưng muốn anh ta tự rút lui, càng không cần nói chắc chắn anh ta không cam tâm, tự bản thân anh ta bỏ nhà ra đi thì bây giờ làm sao dám quay trở về.
Phương Thu ngồi xuống ghế, nhìn đám đệ tử đang khua tay múa chân trước mặt khiến anh ta không khỏi tức giận.
“Có biết đánh không hả? Chưa ăn cơm à?” Phương Thu hô to: “Đường quyền phải thẳng, phải nhanh, phải mạnh” Anh ta hô lớn, càng hô càng tỏ ra tức giận, sao nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hiểu hả?