“Này” Giang Ninh gọi hai lần, nhưng Amy không có chút phản ứng nào, ở nơi đông người như này, mà lại bị say rồi.
Ở đây là khách sạn cao cấp Vậy mà Amy cũng không thèm chú ý đến hình tượng của bản thân mình, trước mặt nhiều người như vậy lại uống say đến choáng váng. Giang Ninh nhìn xung quanh, không ít người qua lại, chỉ cần quay sang phía này, thì sẽ đều quan sát anh cùng với Amy.
“Cô cũng thật quá đáng rồi” Nếu như anh ta đưa cô ta ra khỏi đây, Giang Ninh cũng không nghỉ ngờ những lời cô ta nói là thật hay không, hơn nữa cô ta vẫn là một thành viên quan trọng trong gia tộc Slanka, người ngoài muốn lấy mạng của cô ta tuyệt đối không phải là ít.
Chỉ cần đưa cô ta biến mất khỏi nơi này, là có thể bình an vô sự rồi, chỉ sợ là nằm mơ.
Ngược lại, Giang Ninh thì coi như không có gì. Trong mắt anh, ngoại trừ Lâm Vũ Chân thì chẳng còn người phụ nữ nào khiến anh phải để tâm đ ến cả.
Chỉ có điều, nếu mặc kệ cô ta có xảy ra chuyện gì, vậy thì những kế hoạch trước đây coi như thành công cốc rồi.
Giang Ninh không nói gì, đứng dậy, đỡ Amy, xảy ra một trận say mùi rượu này, Giang Ninh không nhịn mà chau mày.
“Hai chai rượu, tửu lượng cũng được đấy nhỉ!” Anh dìu Amy đi, nhân viên phục vụ chạy đến mỉm cười với anh: “Anh Giang.”
“Hãy tính vào tài khoản của cô ấy” Giang Ninh chậm rãi đáp.
Cứ coi như đó là Amy mời, anh cũng không thể mất sức tranh giành làm gì, đây là vấn đề cơ bản rồi.
Giang Ninh đỡ Amy rời đi, trên đường không biết bao nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía anh, lén lút, có người còn lấy cả điện thoại ra để tò mò, chụp lấy dáng vẻ thân mật này của hai người.
Trong đầu cảm thấy mê man.
Amy đưa tay lên trán, chau mày, có chút đau.
Chỉ có đau đầu, những chỗ khác đều không cảm thấy đau.
Cô ta quay đầu nhìn các đồ vật xung quanh, xác định đây là ở khách sạn, trên chiếc giường lớn này, vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.
“Quả nhiên, đàn ông đều như vậy cả” Amy hừ một tiếng, cúi đầu thấy trên người mình đang mặc bộ đồ ngủ.
Lại còn là đồ dành cho con gái.
Cô ta sững người trong chốc lát, đưa tay lên sờ, quả nhiên đây không phải bộ đồ mới.
“Kẹt…” Không đợi cô ta phản ứng, cửa phòng đã mở ra rồi, Lâm Vũ Chân bước vào, mang theo bữa sáng đến.
“Cô tỉnh rồi?” Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, Amy cũng hiểu ra rồi.
“Bộ đồ này là do cô thay giúp tôi?”
“Nếu không thì là ai” Lâm Vũ Chân đặt bữa sáng lên bàn: “Cô nôn hết ra người, với lại, dáng người hai chúng ta cũng giống nhau” Trong lòng Amy cũng suy nghĩ như vậy.
Cô ta cố ý ngồi dậy, ưỡn thẳng người, bỗng nhiên, một cái cúc áo ở phần ngực từ từ bị bung ra, ngồi thẳng người nhìn Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân không thấy tức giận, chỉ mỉm cười, không chút để tâm đ ến bộ dạng khiêu khích này của Amy.
Cô là người thăng, không phải người chịu thua, vậy thì tức giận gì chứ.
“Tôi lại sai sót rồi” Nhìn dáng vẻ này của Lâm Vũ Chân, Amy than một tiếng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.