Lệ Tuyên Hoành nghiến chặt răng, thế nhưng anh ta vẫn phải hứng chịu cơn đau đến độ cả người run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi đã xổ ra hết rồi, anh ta nghẹn ngào một tiếng trong cổ hong song cũng không dám phát ra bất cứ thanh âm nào khác.
Những người chung quanh thấy mà sợ ngây cả người!
Người của Lâm Thị còn biết, cậu Giang trong miệng Lệ Chính Thương là ai, song những người qua lại tại khu vực này thì làm sao biết rõ được.
Bọn họ chỉ biết là, hai ba con Lệ Chính Thương hiện đang giải thích, đang cầu xin tha thứ, là đang cầu xin được ngươi khác tha thứ đấy!
Mà cậu Giang kia là ai thì làm sao bọn họ lại không biết được.
Nhưng trước hết, tập đoàn Lâm Thị là một thương hiệu lớn như vậy, ai nấy đều có thể nhìn thấy hết được!
Chắc là người này đắc tội với Lâm Thị, thế nên mới phải đến tận cửa chịu đòn nhận tội nhỉ?
Nhưng cái tập đoàn Lâm Thị này lại là công ty kiểu gì, hình như vừa mới thành lập chẳng được bao lâu thôi mà.
Mỗi một tin tức đều bị người ta bóc trần ra ngoài ánh sáng, thậm chí phí bên phóng viên đưa tin cũng nhanh chóng xuất hiện tại đây, chẳng ai muốn bỏ lỡ một tin tức như thế này cả.
Mãi dến khi có người bật kêu ra tiếng, nhìn ra thân phận của Lệ Chính Thương, nói ra thân phận ông ta là một trong những người sáng lập nên thương hội Hoa Minh thì toàn trường đứng xem lại ồ lên.
Ở thành phố cờ bạc này, ai mà chẳng biết thế lực của thương hội Hoa Minh to lớn đến thế nào, thế nhưng giờ đây một trong những người sáng lập, Lệ Chính Thương lại phải dắt theo con trai, đứng quỳ gối trước cửa công ty Lâm Thị, cầu xin được tha thứ!
Lệ Chính Thương không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh như thế nào, ông ta vẫn đứng ở yên đó, cứ chốc chốc thì lại vung roi da lên một lần, tàn nhẫn quất lên người Lệ Tuyên Hoành!
Chát!
Tiếng roi chan chát không ngừng.
Nhân viên của tập đoàn Lâm Thị rón rén đi qua, những chuyện như này không phải là chuyện mà họ có thể nhúng tay vào được.
Trên lầu, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đã đi ra khỏi gara ngầm, đi thẳng lên văn phòng trên tầng cao.
Ở cửa công ty xuất hiện tình huống như thế nào là do Hướng Cao thông báo lại cho bọn họ biết.
“Lệ Thương Chính này đúng là một kẻ ngoan độc, ông ta sắp quất chết thằng con ruột nhà mình rồi đấy!” Hướng Cao hít vào một ngụm khí lạnh: “Khi xưa bốn đại gia tộc bắt tay nhau để thành lập nên thương hội Hoa Minh, chính là để hút máu thương nghiệp người trong nước, thế mà chỉ thoáng cái thì chỉ còn lại có hai nhà” Nhà họ Bảo đã biến mất, hiện giờ nhà họ Lệ cũng sắp phải cuốn gói đi, còn lại nhà họ Trình và nhà họ Bạch, trước giờ Giang Ninh cũng chưa từng để vào mắt.
Hướng Cao rất rõ ràng, thực tế, cái họi là thương hội Hoa Minh đối với Giang Ninh mà nói, thậm chỉ đến tư cách là đối thủ của anh cũng còn chẳng có nữa là.
“Ông ta là một kẻ thông minh” Giang Ninh dửng dưng nói: “Ông ta không đánh chết Lệ Tuyên Hoành, thì lúc đó Lệ Tuyên Hoành chết chắc rồi” Anh quay đầu liếc nhìn sang phía Lâm Vũ Chân đang bận rộn một cái.
“Cho hai người họ lên đi”
“Rõ” Hướng Cao gật gật đầu, quay người ra ngoài văn phòng, lập tức đi xuống lầu.
Ở ngoài cửa, Lệ Chính Thương vẫn đứng yên tại chỗ cũ, mà trên người Lệ Tuyên Hoành bấy giờ đã trở thành máu me đầm đìa!
Cả người anh ta run như cầy sấy, mặc cho anh ta có cố gắng kìm nén thế nào thì cũng không làm sao mà ngưng lại được, mặt mày đã trở nên trắng bệch, anh ta quỳ ở chỗ đó mà hai chân đã tê liệt hết cả.
“Ông chủ Lệ” Hướng Cao đi tới cửa, nhìn Lệ Chính Thương: “Ông đứng trước cửa tập đoàn Lâm Thị để diễn trò mèo này, cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho với tập đoàn Lâm Thị chúng tôi nhỉ?” Anh ta lộ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói cũng có đôi phần trần khàn, hiển nhiên có đôi điều bất mãn đối với hành vi của Lệ Chính Thương.