“Ông ấy đến rồi sao” Bảo Vinh Đông th ở dốc, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi.
Ông ta vừa nghe nói Giang Ninh cùng Chủ Thượng đánh nhau, không phải người như ông ta có thể tưởng tượng được.
Thực lực của hai người thực sự quá mạnh!
Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng mình giao chiến với Chủ Thượng, nhưng bây giờ xem ra, nguyên nhân khiến Chủ Thượng không đến giết ông ta chỉ là vì sợ Thanh Môn ở phía sau lưng.
Bây giờ Thanh Môn đã bị Giang Ninh tiêu diệt…
Bảo Vinh Đông có thể nghe thấy những người như Trương Thiên Khai đang đến ngoài cửa và tiến vào trong đại sảnh, những kẻ ngu ngốc này đã chủ động đi tới cửa, để Giang Ninh bắt họt “Chủ Thượng..”
“Bỏ trốn sao” Giang Ninh hừ lạnh một tiếng.
Cổ họng Bảo Vinh Đông trượt xuống, ông ta có một chút hoài nghi thoáng qua trên khuôn mặt tái nhợt.
Làm sao một người như Chủ Thượng lại phải trốn thoát chứ?
Bị Giang Ninh đánh rồi trốn thoát sao?
Giang Ninh mạnh đến mức nào?
“Ông ta là ai” Giang Ninh nhìn chăm chằm Bảo Vinh Đông, “Tôi nghĩ anh nên biết”
“Không sai, tôi biết” Bảo Vinh Đông nhắm mắt lại để cho không mệt như vậy, “Chỉ là, tôi không dám nói.”
“Sắp chết rồi mà ông không dám nói sao?” Giang Ninh nói.
“Cho dù có chết thì tôi cũng không thể nói” Bảo Vinh Đông cười khổ, “Thật không ngờ, tôi lại rơi vào bước đường cùng này, có lẽ từ hai mươi năm trước, khi bị Chủ Thượng ép ra nước ngoài, vì ông ta mà đi tìm kiếm quyền phổ, cho nên số mạng đã định là chắc chắn phải chết rồi” Ông ta đã đề phòng người khác suốt cuộc đời của mình, cho dù đó là bảo vệ bản thân hay chống lại Trân Hoang Đường, hoặc hai vệ sĩ kia, thậm chí là Thanh Môn, Từ người, từng người một.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn tính toán sai.
Sợ rằng chung quanh ông ta cũng không có người có thể thật sự tin tưởng, bọn họ đã bị Chủ Thượng mua chuộc từ lâu.
“Tôi biết anh muốn biết ông ấy là ai và tại sao ông ta lại tìm kiếm quyền phổ” Bảo Vinh Đông lại mở mắt ra và nhìn Giang Ninh, “Tôi khuyên anh… hãy từ bỏ.”
“Anh cũng rất mạnh mẽ, thậm chí còn có thể tốt tốt hơn Chủ Thượng. Nhưng đều vô dụng … Anh không có đủ khả năng chống lại ông ta, không thể đánh chết ông ta được” Bảo Vinh Đông cười khổ lắc đầu.
Trên mặt hiện lên cảm giác bất lực và tuyệt vọng, ông ta tự lẩm bẩm: “Không ai có thể chống lại bọn họ, không ai…” Giang Ninh tiến lên đấm vào mặt Bảo Vinh Đông một cái!
“Ai nói không được? Ông sợ chết, nhưng tôi không sợi” Bảo Vinh Đông nhìn Giang Ninh, môi run run.
Ông ta đột nhiên trợn to hai mắt, gầm lên: “Họ là một gia tộc võ lâm! Họ là một gia tộc võ lâm đó! Không ai dám khiêu khích bọn họ! Anh hiểu không!”
“Anh có biết không, Ngay cả Ấn Môn và cả Thanh Môn chỉ là đồ chơi của họ mà thôi, anh hiểu không! ” Bảo Vinh Đông gầm lên, như một kẻ mất trí.
Sau khi hét lên một cách điên cuồng, ông ta ho dữ dội, phun ra máu từ miệng và thở hổn hển.
“Gia tộc võ lâm sao?” Giang Ninh nhíu mày, anh cũng chưa từng nghe nói qua.
Giới đấu trường trong nước, ngay cả những lão tướng như Đàm Hưng cũng chưa từng nói ra hai chữ này.”