Vẫn nhìn vào trang trí?
Trang trí khách sạn thì có thể như thế nào, anh cố tình tuy nhiêny: “Không để cho em thấy những gì không nên nhìn, thứ đó không tốt” Lâm Vũ Chân ôm miệng cười: “Không được, em nhất định muốn xem, tránh trường hợp anh giấu người đẹp trong phòng thì sao?”
“Em không hối tiếc chứ” Giang Ninh xoay điện thoại di động, camera đối diện với hướng anh đang ngồi, hình ảnh A Phi lọt vào khung hình, hai chân anh ta cong cong, tựa như một con cóc.
Lâm Vũ Chân nhìn thấy vậy thì ngẩn người một chút, sau đó lớn tiếng nở nụ cười.
“Đại ca! Tôi là một người đàn ông? Hình ảnh của tôi đã bị hủy hoại bởi anh đó!” A Phi hô to một câu mẹ ơi, sau đó xoay người, hướng về phía điện thoại di động của Giang Ninh để chào hỏi Lâm Vũ Chân mấy câu, anh ta ngượng ngùng cười rồi lập tức chạy đi.
“Được rồi, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi, chúc ông xã ngủ ngon” Lâm Vũ Chân thực sự nhịn không được, còn chưa ngừng cười, điện thoại đã cúp máy.
Giang Ninh thu hồi điện thoại di động, nhìn A Phi ló đầu ra, mang vẻ mặt ai oán cùng tủi thân.
“Anh muốn hình tượng nào? Anh vẫn còn hình tượng sao?”
“Đại ca nói xem?”“Không, không có.” A Phi bất đắc dĩ, ngoan ngoãn cúi đầu, “Em nhận sai rồi, em nhận sai, đại ca, hiện tại em có thể đi ngủ chứ” Thấy Giang Ninh gật đầu, A Phi nói: “Đại ca, mau ra ngoài chơi đi, sớm muộn gì anh cũng như vậy thôi…”
“Bang!” Anh ta còn chưa nói xong, đã vội vàng đóng cửa lại, tránh cho cho bị dép lê của Giang Ninh đập vào gương mặt đẹp trai.
Qua một đêm.
Buổi sáng, Giang Ninh chỉ mang theo hai người Chu Tiến cùng A Phi, lần thứ hai tới sòng bạc.
Người phục vụ ở cửa, vừa nhìn thấy Giang Ninh, nhất thời vui vẻ nở nụ cười, cười nói: “Quản lý, cừu béo đến!”
Người phục vụ nói xong, lập tức chạy ra cửa, trên mặt mang theo nụ cười: “Anh Giang, anh lại tới đây sao?” Giang Ninh gật đầu, mang theo một bộ dáng giàu có, vỗ ỗ lôm nay, tôi đến để giành chiến thắng!”
“Đó là đương nhiên, anh Giang hôm nay xem ra được thần tài tăng thêm may mắn, có lẽ trúng lớn!” Người phụ vụ đó khen ngợi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, hôm nay phải để Giang Ninh thua đến mức cả quần cũng không còn, cũng sẽ không để cho người rời đi!
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy hôm nay chỉ có ba người đến, nhìn còn trẻ, trong lòng càng vui vẻ hơn.
“Dẫn đường!” Giang Ninh hừ một tiếng, người phục vụ lập tức dẫn vài người đi vào.
Hôm nay anh ta tự mình sắp xếp, giúp Giang Ninh đổi chip, mắt thấy Giang Ninh quẹt thẻ, một lần lấy ra một chục triệu đô la, ánh mắt cũng không chớp một cái, anh ta đột nhiên thở gấp.
Xem ra, hôm nay tên này, thật sự cho rằng mình có thể thắng.
Anh âm thầm nháy mắt với quản lý Phương Hoành đứng trên khán đài một cái, Phương Hoành gật đầu, xoay người đi vào phòng làm việc trên lầu hai.
Giờ phút này, trong văn phòng của anh ta, còn ngồi vài người đang ngồi, nhìn qua, tuổi tác cũng không tính là nhỏ, từng người trầm ổn như núi.
“Hôm nay có một con cừu béo, ngày hôm qua lỗ hơn năm mươi triệu đô la, vậy mà không chớp mắt, nay lại đến lần nữa” Phương Hoành cười nói, “Mấy người, vẫn là quy tắc cũ, chia lãi bảy ba, đục khoét anh ta!”
“Cá không lớn, chúng tôi không quan tâm, quản lý Phương”
“Đúng, nếu không phải là vài trăm triệu, thì chúng tôi chưa có hứng thú làm việc đó.”
“Tuổi cũng lớn, nên cũng có chút lười biếng” Mấy người không chút để ý nói.
Phương Hoành hừ một tiếng.