Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1330




Đâu có ngờ rằng hình như mình đã hại người rồi.

“Hu hu…” Cô gái chỉ khóc, không nói một lời.

Lão Ngũ càng nóng nảy hơn: “Vậy tôi lại đưa cô trở về?” Cô gái càng khóc lớn hơn.

“Tôi, tôi không muốn trở về…” Cô ta khóc: “Ở đó, sớm hay muộn gì thì cũng phải chết” Cô ta khóc sướt mướt nói ra, Lão Ngũ mới biết được, cô gái này là bởi vì bị lừa, cho rằng cơ h: làm ở nước ngoài nhiều hơn, bị lừa tới nơi này, hôm nay còn là lần đầu tiên đi làm.

Nhìn vào tên người cô gái, bởi vì không đồng ý làm như vậy, thế nên đã bị đánh đến một đốm bầm tím, ánh mắt Lão Ngũ đều đỏ lên.

“Mẹ kiếp, những người này đều là súc sinh! Loại chuyện như thế này mà cũng có thể làm ra được?” Những thứ chó chết ở Thanh Môn này, vậy mà còn làm ra loại chuyện hại người này, bức lương làm gái mại dâm nữa chứt Cô gái chỉ khóc, muốn chạy trốn lại không dám chạy trốn, muốn trở về lại không dám trở về, hành lý hộ chiếu chứng minh thư của cô ta, đều bị giữ lại, cho nên muốn trốn cũng không về nhà được.

“Số tiền này cô cầm trước đi, tôi sẽ nhanh chóng đưa cô về nhà” Lão Ngũ lấy tiền trong túi, đều móc ra, nhét vào trong tay cô gái? “Trước hết hãy tìm một chỗ ở đi” Cô gái ngẩn người một chút, thấy Lão Ngũ muốn đi, lập tức đứng lên, bước nhanh theo anh ta.

“Cô còn đi theo tôi làm gì nữa?” Lão Ngũ nhíu mày, anh ta thật sự chịu không nổi con gái khóc sướt mướt như vậy.

“Anh… Anh vẫn chưa cho tôi thông tin liên lạc, tôi đi đâu để tìm được anh?” Cô gái rụt rè nói.

Lão Ngũ võ đầu, anh ta thiếu chút nữa quên mất.

Suy nghĩ một chút, ngay lập tức dẫn cô gái, đến một khách sạn: “Cô ở tạm đây đi, tôi làm xong việc sẽ đến tìm cô, đưa cô về nhà” Nói xong, Lão Ngũ bước nhanh đi.

Cô gái ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lão Ngũ, cũng không biết mình có nên tin tưởng anh ta hay không, nhưng lời nói vừa rồi: “Người con gái của ông đây, anh ta cũng dám đụng vào…” Làm cho trái tim của cô ta, vô cùng rung động!

Cùng lúc đó, không ít các sảnh ở Thanh Môn, đều xảy ra một ít xung đột, thậm chí có người ra tay, máu chảy thành sông!

Có người âm thầm khiêu khích, rất nhanh liền biến thành tranh đấu giữa các nhóm, mọi người đã sớm nhìn nhau không thuận mắt, một khi đã ra tay, thì chính là ra tay rất tàn nhãn, bị thương chết vô số!

Trong thời gian ngắn, các các sảnh ở Thanh Môn, xung đột gia tăng, nhất là khi có người chết, càng làm cho những môn đồ đó, lửa giận bốc lên!

“Sảnh rồng của bọn họ quá điên rồ rồi! Thật sự cho rằng Thanh Môn là của Sảnh Rồng của bọn họ luôn rồi? Người của Sảnh Mã tôi, từ khi nào lại sợ bọn họ!”

“Sảnh Hổ. Giết anh em chúng ta! Các sảnh kia vốn là của chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì mà cướp?”

“Đi thôi! Tìm chúng để tính sổ! Nếu không nổi tức này, tôi không nuốt trôi được!” Các các sảnh xung đột, càng ngày càng thường xuyên, căn bản là không cần đám người của A Phi, cố ý đi khiêu khích.

Nhiều năm như vậy, bọn họ vốn đã có xích mích và xung đột, chỉ là mượn cơ hội này, tùy ý phát ti3t mà thôi.

Huống chỉ, thái độ người đứng đầu băng đảng của bọn họ, càng cho bọn họ chỗ dựa để dựa vào!

Thanh Môn, so với lúc trước càng loạn, dưới tình hình xung đột, số người bị thương và chết rất nhanh liền tăng lên, sắc mặt mấy người đứng đầu băng đảng, càng khó coi hơn.

Nhất là môn tử của Sảnh Khi, nghe nói trong sảnh mình có vợ của các anh em, đều bị Lưu Nương của sảnh Rắn kéo đi bán, hiện tại ngay cả người anh em kia, cũng sống chết không rõ, càng khiến cho bọn họ, hận không thể trực tiếp xông tới sảnh Rắn, muốn mạng của Lưu Nương kial Nhìn Thanh Môn đại loạn, A Phi trong tay cầm đồ uống, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Loại chuyện này, anh ta cũng không thiếu phần, xem như kinh nghiệm phong phú, muốn đối phó với loại thế lực Thanh Môn này, sao phải đến Giang Ninh ra tay được.